Tôi viết ra đây câu chuyện của mình, không phải để tìm kiếm sự đồng cảm, thương hại mà để chia sẻ với những bạn trẻ hiện nay hãy có một lối sống lành mạnh, bảo vệ bản thân mình. Đừng để hối hận như tôi bây giờ.
Thời sinh viên, tôi có một mối tình sâu đậm. Nếu ai đã từng có tình yêu thời sinh viên rồi sẽ hiểu, thứ tình cảm ấy đẹp và thiêng liêng lắm. Cũng như các cặp đôi khác, chúng tôi cũng trải qua đủ những đắng cay, ngọt bùi cùng nhau. Đến khi tôi học năm 3, chúng tôi bắt đầu sống thử.
Một người con gái dại khờ khi yêu thật lòng, lại được sự hứa hẹn của người con trai có ngại ngần gì mà không trao cho anh ta tất cả. Hơn nữa tôi cũng là người có tư tưởng khá thoáng, tôi không sợ người ta cười chê tôi vì tôi sống thử hay không. Tôi chỉ sợ nếu một ngày tình yêu của chúng tôi không còn nữa.
Những lúc nằm gối đầu bên anh, có khi tôi chợt thủ thỉ “Nếu bây giờ em có bầu thì sao anh nhỉ? Anh có lấy em không?”. Anh đều nói rằng chúng tôi phòng tránh kĩ như vậy sẽ chẳng thể có bầu đâu. Nhưng rồi tôi có bầu thật. Tôi khá lo lắng vì cả tôi và anh đều đang đi học, nhưng thực lòng tôi muốn giữ con. Anh lại khác, anh quyết định bỏ khá nhanh chóng sau khi biết tin.
Tôi đang phải trả giá
Tôi hơn giận anh, vì nghĩ rằng anh không yêu mẹ con tôi. Nhưng anh thuyết phục tôi rằng hiện giờ cả hai chúng tôi đều còn đi học, kinh tế chưa có, sinh con ra sẽ khổ cả con, tương lai hai đứa cũng mờ mịt. Chẳng hiểu sao, tôi lại nghe theo anh và bỏ đi đứa con đang mang trong bụng.
Sự đời vốn như thế, làm được một lần thì sẽ làm được lần thứ hai, thứ ba và nhiều lần nữa. Trong suốt quãng đời sinh viên sống với anh, tôi phá thai tổng cộng 4 lần. Tất cả những lần đó anh đều chung một luận điệu. Tôi vì quá yêu anh, nên cũng nhắm mắt làm liều.
Rồi ngày chúng tôi ra trường cũng đến, anh đưa tôi về ra mắt bố mẹ xin làm đám cưới. Nhưng xui xẻo thay, bố mẹ anh kịch liệt phản đối tôi. Thời gian sau, vì bố mẹ ngăn cấm, anh cũng tìm cách giãn dần tôi ra và kết cục là chia tay.
Tình đầu của tôi đã lấy đi quá nhiều thứ, không chỉ là quãng đời sinh viên, sự trong trắng mà còn cả niềm tin vào cuộc sống. Chia tay anh, tôi gần như chẳng còn tin vào tình yêu, tôi chỉ biết đến công việc.
Thấm thoát cũng đến lúc tôi ngấp nghé 30, những tưởng sau biến cố đó tôi chẳng thể nào có được hạnh phúc, thì tôi gặp anh. Tôi cho anh biết tất cả quá khứ của tôi, nhưng anh vẫn chấp nhận yêu thương, chở che và hàn gắn vết thương lòng cho tôi.
Những tưởng đám cưới với anh chính là lúc tôi bắt đầu cuộc đời hạnh phúc mới, nhưng đến giờ đã 3 năm trôi qua tôi vẫn chưa thể mang bầu. Hệ quả này là do tôi đã nạo phá thai quá nhiều lần khi còn trẻ. Phải chăng tôi sẽ phải trả giá cho những tội lỗi mình đã gây ra đến cuối đời?