Lê Anh Shop dẫn lời tác giả:
” Mình nhận được khá nhiều tin nhắn, hỏi hôm nay có truyện không?
Vui lắm … cũng hơi buồn cười , vì nhiều bạn trách mình nữa … nói rằng mình để lâu quá, chán, k muốn theo dõi … ?
Những hãy thông cảm vì ai bận rộn công ciệc, con nhỏ, rồi đau ốm cũng sẽ không đủ thời gian để làm việc chứ chưa nói đến viết lách.
Mong các bạn đọc hiểu và thông cảm cho sự chậm trễ này.)
Sẽ cố gắng nhiều hơn !”
– Chị, Ngày hôm nay là của em, xin phép chị cho em lên lịch đưa cả nhà đi thăm thú Sài Gòn và ăn tối. Ngày tiếp theo chị bận quá cũng là của em nhé.
– Chị chịu, hỏi ông ý ông bà đi. Riêng chị thì không cần phải ghi điểm rồi cậu ạ, nên sân khấu dành cho cậu.
Anh quay sang hỏi han ông bà, nói đúng chủ đề bố cô quan tâm là cafe và tẩu thuốc. Rồi đủ thứ chuyện trên trời dưới bể, chuyện kinh tế, chuyện chính trị…
Cô gửi tin nhắn cho anh:
” Thế còn bà nội và Minh Minh? Em không muốn MM phải ở nhà trong khi cả gđ bên này đi chơi. Nhưng…”
– Vậy anh về đón MM nhé, MM cũng nhắc tới em nhiều.
– Có tiện không? Sợ bà buồn.
– Không, Đừng suy nghĩ nhiều về chuyện đó.
Sài Gòn…
Lần đầu tiên cùng bố mẹ đi chơi xa, lần đầu tiên suốt ngần ấy năm thấy bố cô mỉm cười. Ông vốn hiền lành ít nói, biết bao nhiêu chuyện xảy ra ông không chửi bới trách móc hay tạo áp lực cho con. Ông cũng không lên tiếng bênh vực, ông chỉ luôn ở phía sau im lặng và ủng hộ con gái mình mà thôi.
Mẹ đã khóc khi về tới căn nhà cô đã sống, từng khởi đầu với việc lau nhà, bếp núc, chăm trẻ và những đêm mặn chát nước mắt ướt đẫm đìa trên gối. Bà bảo rằng: ” Phúc phần lớn lắm mới được gặp gia đình chị T con ạ.”
Cô thấy nghẹn ngào trong giây phút đó. Chưa ai trải qua những ngày tháng cơ cực bơ vơ ấy. Khổ đau không thể thốt nên lời, đúng sai cũng không đến lượt mình được phép phân bua… vì ai???
Luồng suy nghĩ cắt ngang khi anh xuất hiện. Mặt mày hớn hở, anh nói chị T:
– Chi, ngày hôm nay là của em, xin phép Minh Minh đã khá thân với 2 cô bé nhà chị T, còn Khoai Tây thì lần đầu gặp mặt. Mm không như những người anh nhỏ tuổi khác, cậu không đưa đồ chơi để dỗ dành em mà cậu tới gần và nói:
– Chào Khoai Tây, ở SG rất đông đúc nhưng đừng sợ, em có thể nắm chặt tay
anh. Khoai Tây vẫn đang là một em bé hơn 3 tuổi . Gặp anh lớn cứ như cả bầu trời, anh nói gì cũng răm rắp nghe theo.
Minh Minh bảo: ” Khoai Tây, anh sẽ nhờ bố anh chỉ em chơi cá ngựa, vui lắm luôn”.
Cả nhà không nghĩ bố cậu ấy sửa lại luôn. Không phải đâu MM, con nói với em là 3 bố con mình sẽ cùng nhau chơi cá ngựa!”
Cô không biết nói gì lúc đó cả, lờ như không nghe lảng ra ngoài.
Một tuần bố mẹ và con trai ở Sài Gòn, anh gần như gác lại mọi công việc. Có khi ông bà mệt, cô bận ghé công ty hoặc xử lý công việc ở PT qua điện thoại , bọn trẻ công việc ở PT qua điện thoại, bọn trẻ giao cả cho anh.
Trước đây chỉ thích được người khác phục vụ, anh tỏ ra rất khó gần hay cởi mở quan tâm đến người khác. Giờ đã thay đổi nhiều lắm.
Một buổi chiều lũ trẻ đòi đi xem Film , nghĩ đi nghĩ lại mình anh quay cuồng với bốn đứa trẻ hiếu động chắc không nổi, Cô chủ động nói sẽ đi cùng. Tới nơi, các anh chị lớn rồi nên chạy loanh quanh chơi đùa, em Khoai Tây nhỏ quá cứ bám tay mẹ. Thế rồi bác bể hẳn Khoai Tây lên, cậu bé con vốn tình cảm, từ nhỏ hễ được ai bể cũng vòng tay ôm cổ người đó rồi gục đầu trên vai ngoan ngoãn.
Rạp hôm đó có vẻ vắng, ghế trống khá nhiều,3 anh chị lớn ngồi lần lượt, KT vẫn ngồi trong lòng bác không chịu rời, sau đó tới mẹ. Fim hoạt hình, các bố mẹ đi cùng chỉ để giữ con, còn nội dung chắc chẳng mấy ai nhớ. Anh nắm lấy tay cô, cô để yên…
Người kể chuyện: Nàng Scarlett
Nguồn: Chuyện nàng Scarlett
Hãy chia sẻ bài viết để ủng hộ Lê Anh Shop nhé. Cảm ơn nhiều <3.
Phần tiếp: