Home >> Blog >> Chuyện nàng Scarlett – Phần 11: Có nên tiếp tục?

Chuyện nàng Scarlett – Phần 11: Có nên tiếp tục?

Leanhshop.com – Nói thật, anh đừng làm rối mọi chuyện lên. Tôi đêm nằm mơ nhớ lại thời gian trước giật mình tỉnh dậy còn không dám ngủ tiếp. Nên xin anh, tôi không thể tin anh nữa . Bản chất anh có bao giờ nhún nhường trước ai đâu? Lần này đừng cố ép mình làm điều không muốn làm. Thiên hạ cười cho đấy.

_ Đúng là anh muốn quay lại nên anh đang cố gắng. Hơn ai hết anh hiểu em đã quá khổ vì anh, anh đặt mình vào vị trí của em rồi tự chửi vào mặt mình. Nhiều khi anh lao vào công việc đêm về uống cho say để thôi không nghĩ nhưng càng uống càng nhận ra mình tệ.

_ Anh về đi, đừng đến gần gia đình tôi nữa. Nếu còn chút tôn trọng tôi hãy giữ khoảng cách. Hết năm rồi, những gì đã qua coi như là chuyện cũ. Tôi biết anh cũng áp lực , khổ tâm nhiều cả từ trước khi gặp tôi . Tôi mong giờ đây mọi thứ với anh sẽ dễ chịu hơn, cũng nên tìm niềm vui cho bản thân mình. Ngày hôm nay nhìn lại tất cả, có đau mấy cũng đi qua rồi, tôi không đổ lỗi cho ai nữa .

_ Em luôn thế, luôn nói những lời khiến anh không thể nói lại được gì cả. Như cái lần em gửi mail cho anh ấy, sao em cứ tự nhận thiệt thòi về em? Sao lúc đó em không trách cứ đòi hỏi, không tìm a?

_ Anh nói vui rồi, anh nghĩ lúc đó tôi tìm anh để ăn vạ rồi khiến mọi chuyện tệ hơn à?

Anh phải biết tôi im lặng ghánh chịu tất cả là vì sao chứ.

Đó đến nay tôi k gặp lại anh để hỏi, cái tin nhắn trả lời lúc nửa đêm tôi chắc không phải là anh. Và tôi càng thắc mắc tại sao sau mấy tháng anh rời đi chị ta mới tìm tôi ầm ĩ mọi chuyện. Trong khi trước đó thừa biết mối quan hệ giữa chúng ta?

_ Hôm đó anh về nhà vì ông bà rất căng thẳng với anh. Anh ở trong phòng đọc sách uống đến say rồi ngủ cả dưới sàn.

Anh không biết cô ta mò thế nào để mở mật khẩu nhắn tin lại. Càng không biết trước đó đã có ý định tìm em. Nếu như em nói anh biết anh đã tìm cách để em đi xa trước khi mọi chuyện sảy ra.

Lúc đó anh vừa nhận được 3 gói dự án lớn cả nghìn tỷ , trong đó có một dự án phải giải toả bồi thường cho dân. Dân không đồng ý mức đền bù nên gây bạo loạn và mấy thằng tiểu nhân ở phía sau kích động, phá phách , anh cứ căng não để bịt miệng báo chí, đi đâu 2 vệ sĩ cũng phải đi cùng. Anh thậm chí còn sợ em gặp phiền phức, hoặc sẽ có kẻ tiếp cận em để gây sức ép với anh.

Anh bị chẹt giữa công việc và gia đình, tiến lùi không xong.

Em tưởng tượng mẹ anh suốt ngày rầu rĩ trách móc , nói rằng anh tệ, vô trách nhiệm , làm gia đình suy sụp mất danh dự.

Anh cứ đi đi về về từ sáng sớm đến nửa đêm như cái bóng trong ngôi nhà của mình.

Có những lúc anh phát điên, anh hoặc tiếp tục hoặc mất tất cả. Anh nói em nghe ở cái VN này, doanh nhân hay chính trị gia có lên cao tới mấy ngày mai vẫn có thể vào tù. Khi đã bắt tay với các chú các bác thì có nghĩa bản thân bắt mình trở thành cái máy in tiền bẩn.

Không phải anh không nghĩ cho em, anh nghĩ rất nhiều. Nhưng nếu anh không thoát ra và tự cứu mình, ngày hôm nay anh cũng không còn đứng đây để gặp em.

Đó cũng chính là lí do anh rút lui chuyển sang thương mại thuần tuý và hướng vào SG. Anh thấy mình ko đủ sức chơi tiền với chính trị nữa rồi.

Còn chuyện vợ cũ anh làm to chuyện, là do nhiều nguyên nhân. Cô ấy muốn anh phải chịu lui khi ra toà, muốn gia đình anh nhận sai trước mặt bố mẹ cô ấy vì đỉnh điểm có một lần anh nói thẳng trước mặt mọi người về chuyện riêng lén lút từ nhiều năm trước của vợ anh. Tất nhiên không ai tin và cô ấy được thể. Ngẫm lại cả anh , cả cô ấy đều hồ đồ mất khôn.

_ Và tôi là nạn nhân của các người.

Anh quay đi, xe đã khuất hẳn. Cô thấy lồng ngực đau nhói.
“Chúng ta dù muốn dù không cũng phải sống, sống cho mình và cho người thân. Rồi mọi chuyện sẽ qua, rồi hôm nay sẽ là quá khứ của ngày mai, phải không? ”

Đêm giao thừa anh gửi cho cô bức hình hai cha con ngồi đánh cờ và dòng tin nhắn :

” Em nói năm cũ qua rồi, quên hết chuyện cũ đi, vậy hãy để anh yêu em lại từ đầu nhé. Đừng đẩy anh ra xa, yêu em, yêu Khoai Tây, cảm ơn em vì đã xuất hiện trong cuộc đời này.”

Suốt mấy ngày tết cô bị cảm lạnh do thay đổi thời tiết đột ngột. Cổ họng đau rát trông tiều tuỵ chẳng dám đi đâu. Sáng m2 anh lái xe 80km từ thành phố đến nhà cô. Nhìn thấy anh cô đã cau mày, anh bảo :

_ Năm mới cấm không được cáu gắt, không lẽ tết cũng bị hắt hủi đuổi ra khỏi nhà ? Hơn nữa anh lên chúc tết nói chuyện người lớn.

Từ hồi quen em anh đã rất lì rồi , em quên sao? Khả năng đối thoại đàm phán của anh tốt lắm để anh hàn huyên với ông ngoại.

_ Không phải anh lì đâu, mặt dày mới đúng.

_ Anh thích em cáu, phản ứng như này này, tiếp tục đi . ?

Cô mặc kệ anh ngồi phòng khách, mà khổ nỗi bố cô đang đi chúc tết họ hàng nghe nói anh tới chạy về luôn , bảo cô cơm nước thịnh soạn để tiếp khách. Còn cậu con trai bỏ hết đồ chơi mẹ mua sà vào lòng nói chuyện về siêu nhân, sao hoả cứ như thể chúng mình đã quen nhau từ lâu.

Ảnh minh họa

Cô thấy chạnh lòng, không phải là nhớ mà cô nghĩ đến chồng cũ. Giờ này anh ở đâu? Có thiếu thốn gì không? Có bao giờ muốn thăm con? Tất cả những đứa bé sinh ra trên đời đều xứng đáng có gia đình đầy đủ cha mẹ. Cô dù bù đắp cho con bao nhiêu vật chất cũng không đủ cho sự thiếu thốn tình cảm.

Nhiều khi cô như một con nhím,không muốn người khác đến gần mẹ con cô. Sợ thứ tình cảm thương hại, hoặc gây thương nhớ lại rời bỏ đi.

Đã chiều muộn cô thấy anh vẫn chưa có ý định ra về , Khoai Tây bám anh quá không nỡ nặng lời nữa. Anh ở đây, trước mặt cô, khuôn mặt dáng vẻ, hơi thở ấy cô từng tin yêu hơn tất cả, hạnh phúc và hãnh diện và rồi bị bỏ lại trơ trọi giữa chênh vênh , không một nơi bấu víu. Khóc không xong – cười không nổi. Đêm hôm đó mưa xuân lất phất, anh rời đi để lại cho cô nụ hôn lướt qua khi cô ra mở cổng . ..

Cô bàn với mẹ sau tết quay vào Sài Gòn, sắp xếp vài công việc cho ổn rồi đón Khoai Tây, bà bảo thôi để tới hè, cho ở ngoài này đi trẻ hết năm với các bạn đã. Vào lại cả một quá trình phải thích nghi.

Khoai Tây ngủ rồi, trộm vía đáng yêu và tự lập quá, mọi người vẫn đùa rằng cậu bé mắc bệnh sạch sẽ và nguyên tắc . Dù sao cũng cám ơn cuộc đời này, trong những lao đao vùi dập đến nghiệt ngã, vẫn có một điểm tựa như thể báu vật để cô vươn lên.

Nằm trằn trọc không ngủ được, bao lâu nay kìm nén không cho mình yếu đuối. Nhìn lại cha mẹ cô đã già, những nếp nhăn trên trán nhiều thêm có lẽ do phiền muộn về cô. Sinh con ra , cho con những điều kiện tốt nhất, ủng hộ con trên từng bước đường, ấy vậy mà đến nay vẫn chưa một ngày cô khiến cha mẹ yên lòng.

Ngày xưa 12 năm đi học bố cô thường đùa , ” Bố chẳng hiểu mày thế nào mà sao 12 năm đi học chẳng thấy bóng dáng thằng nào đứng ngoài ngõ “.

_ Bố cứ nói thế, lúc có lại sợ mất con gái đấy mà.

Năm đầu đại học, gặp rồi yêu người đầu tiên. Yêu và nghe lời một cách vô điều kiện, năm cuối dẫn cô về nhà ra mắt. Bố mẹ anh ta bảo gia đình cô không môn đăng hộ đối, bảo rằng cô không xứng, lại xuất thân ở quê. Nhà anh ta có cả cái trường cao đẳng nghề và mấy toà chung cư, sao có thể cưới người như cô về làm vợ.

Cô ghi nhớ câu nói đó nên dứt khoát từ bỏ tình yêu gần 4 năm trời để lấy một người mới quen. Có đôi khi cô lại trách mình , nếu không lấy cô mà lấy một người khác, nếu như cô không dành hết điều kiện về tiền bạc và các mối quan hệ cho chồng ngày đó, chắc gì anh ta đã sa ngã như hôm nay?

—– Quảng cáo—–

——————————————————————————————————————

Thôi thì… cứ coi như đó là sự sắp đặt của số phận để tự an ủi bản thân.

Cô đã học được cách xem nhẹ tất cả, không sân si, không thù hằn . Mỗi ngày mở mắt ra điều đầu tiên cô nghĩ trong đầu, hôm nay sẽ làm gì, đi tới đâu? Làm sao để làm việc tốt nhất, phải nói gì để tránh phật ý người xung quanh.

Hôm nay cô muốn được chia sẻ quá, nhắn tin cho chị T, chị vừa bay ra HN để ăn tết ,

_ Chị à, em thấy lòng không vui.

_ Vui sao được, còn nặng nợ nhiều lắm.

_ Em chỉ muốn mình sống cuộc sống mình thường thôi.

_ Ai chẳng muốn thế hả e, nhưng lẽ đời, sống là phải đấu tranh, mình k tự vươn lên sẽ có đứa đạp lên đầu mình.

_ Hì, em bây giờ ngại bon chen lắm.

_ Không phải là bon chen, mà phải khôn ngoan em ơi.

Ở đời này có những chuyện ” Chỉ có thể nhìn thấu nhưng không nên vạch trần ” ?

_ Hôm nay chị nói chuyện em nghe hại não quá … kkk

_ Chị chỉ nói mày lần này nữa thôi. Tao không cần biết thằng T nó sẽ yêu mày trong bao lâu, có lại biến mất nữa không vì dòng đời khó nói trước, càng giàu có càng lắm nỗi hoang mang. Nhưng hiện tại nó yêu và rất lo lắng cho mày. Mày có quyền được nhận sự bù đắp cho những ngày đó. Tập thói quen nghĩ cái gì cũng đơn giản đi. Chuẩn bị tâm lý ,vốn liếng để khi nó bỏ đi nữa mình cũng không bị lao đao.

_ Chị ạ, em bây giờ mà vấp ngã nữa chắc tự cắn lưỡi mà chết chứ sống gì cho người ta chửi mình ngu .

Tạm biệt con trai mẹ trở lại Sài Gòn, vừa kịp quấn quýt mẹ lại đến lúc phải chia xa. Chờ mẹ một thời gian ngắn nữa thôi, chúng ta sẽ bên nhau, trong ngôi nhà nhỏ, sáng chiều đưa đón con đi học, tối về mẹ đọc truyện cổ tích cho con nghe.

Cô thích những chuyến bay về đêm, cảm giác rất riêng tư và dễ chịu… và bay đêm cũng rẻ hơn nữa ? .
Sài Gòn lúc 23h đêm, anh đứng đó từ bao giờ để đón cô , không hề hẹn trước mà cô cứ tưởng anh còn ở ngoài Bắc. Anh đi cùng một cậu bé 9-10 tuổi, đứa bé trông thiện cảm ngay từ cái nhìn đầu tiên. Khuôn mặt toát lên thần thái hơn người, quả là cha nào con đấy. Cậu bé cười tươi nhanh nhảu chào cô mà không cần bố nhắc. Cô thoáng bối rối dù nó chỉ là trẻ con.

_ Con chào cô, bố con đã rủ con ra sân bay để chờ cô. Con nge kể về cô nhiều lắm, con chỉ mong chúng ta là bạn để con có thể được ăn thật nhiều món ngon từ cô nấu .

_ Chúc con năm mới nhiều sức khoẻ, ngoan để bố vui lòng nhé . Cô cũng từng nghe kể về con là cậu bé rất thông minh. Được gặp con cô vui lắm , những ngày tới ở SG cô sẽ dành cho con những món ăn ngon nhất nếu con không chê.

_ Sẽ vui hơn nếu cô cho cả bố con ăn cùng ạ.

Thằng bé dễ mến quá, ngôn từ cũng rất chững chạc. Cô cứ nghĩ nó sẽ ác cảm với cô nhưng không.

Anh vẫn là kẻ tính toán trong mọi chuyện , cả cái tết anh nhờ bố cô và Khoai Tây làm lá chắn khiến cô không thể buông câu nào nặng lời. Anh biết cô sẽ không bao giờ thể hiện thái độ trước mặt trẻ con .

_ Giờ muộn rồi em về phiền bà và chị, về nhà với bố con anh đi.

” Về nhà với bố con anh đi”.

Anh vừa lái xe nhìn qua gương chiếu cười với cô.

_ Cô lờ đi không đáp lại, dĩ nhiên anh cũng không dám liều theo ý mình.

Em mệt rồi, tắm rồi ngủ một giấc đi. Mai anh và con qua chào bà. Hôn em!

Đêm hôm đó đúng là cô đã ngủ rất ngon.

Trưa hôm sau bố con anh tới , bà và chị T tiếp đón nồng hậu lắm. Chẳng gì cũng là đối tác tiềm năng mà ? . Chị

T có ý kiến chiều cả nhà di chuyển về Vũng Tàu ở Biệt thự nghỉ dưỡng của chị và tổ chức tiệc ngoài trời ở đó.
Cô xin phép ở nhà ,

” Em đi chơi cũng không thoải mái chị ạ, em để Khoai Tây ở quê mà vào đây đi hưởng thụ thế này … Chị để em ở nhà”.

_ Tết về bắc mày ăn nhầm cái gì đấy, đây không phải gia đình à? Hãy có trách nhiệm với người thân , ai bảo mày không thương con?

Đã nói tiệc thì phải có đầu bếp , tao thuê mày làm đầu bếp, thù lao hậu hĩnh… hay muốn chị mày thuê người khác nhé.

_ Chị thuê em à? Có tiền hả, thế thì đi ngay ?

_ Mày có phải em chị không hả L ?

Anh có điện thoại nên ra ngoài nói chuyện, khi quay lại anh nói sẽ không đi cùng được vì Mẹ anh vừa vào đây.

Có cái gì đó nghẹn lại ở cổ .

Mẹ anh, cô vẫn bị ám ảnh bởi cuộc gọi lần đó. Liệu sự xuất hiện này có điều không vui gì dành cho cô nữa không?

Người kể chuyện: Nàng Scarlett

Nguồn: Chuyện nàng Scarlett

Phần 12 Comming soon – Chuyện nàng Scarlett

Hãy chia sẻ bài viết để ủng hộ Lê Anh Shop nhé. Cảm ơn nhiều <3.

8 comments

  1. Phần 12 có chưa shop hóng qua h

  2. ô. sao mình ko tìm ra phần 10. huhu. hóng quá đê

  3. khi nào có phần 12 vậy bạn

  4. cảm ơn ạ. hóng p12 quá cơ. hôm nào cũng hóng mà mãi chưa thấy vậy chủ top ơi

Trả lời

Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Các trường bắt buộc được đánh dấu *