leanhshop.com – Nóng hổi nóng bỏng tay. Phần 9 đã có, mời các bạn cùng tiếp tục theo dõi. Hãy chia sẻ bài viết để ủng hộ Lê Anh Shop nhé. Cảm ơn nhiều <3.
….Những ngày tháng cơ cực. Cô nguôi ngoai đi vết thương lòng, trong thâm tâm cô không trách hận gì anh .
Chỉ cần biết con trai cô khoẻ mạnh ngoan ngoãn , đủ để cô yên lòng gắng gượng. Dù cả thế giới quay lưng lại vẫn còn có điểm tựa để vươn lên.
Cô chẳng ngại việc gì, sáng thức dậy chuẩn bị bữa sáng cho 2 đứa bé, chúng đi học cô đi siêu thị chuẩn bị bữa trưa kịp giờ đem tới công ty cho chị chủ, mà cứ mỗi lần lên công ty cả đám nhân viên lại mắt tròn mắt dẹt… Nhìn như này mà bảo giúp việc ai tin? Giúp việc gọn gàng quá, giúp việc được chủ giao cho cả xe hơi …
Xong xuôi , quay về 1,2 h chiều cô là người cuối cùng ăn cơm trong nhà . Chưa kịp nghỉ ngơi lại chuẩn bị bữa chiều sao cho xong, để bọn trẻ về bắt đầu học tiếng anh, tiếng việt , tắm rửa và cho ăn. Bọn nhỏ quý cô đến mức quên cả bà và mẹ, mọi thứ phải là cô L, đi chơi, đi tiệc , đi ngủ hay tới bất cứ đâu cũng phải có cô L đi cùng.
Cô đã làm mẹ, cô thương quý trẻ như chính con mình.
Cũng bởi thế mà gia đình họ nhận thấy được con người cô. Không bao giờ cô có cảm giác bị phân biệt cao thấp trong gia đình ấy.
Và chị T, chị ấy không mất quá nhiều thời gian để hiểu cô. Chị coi cô như em đứa e út.
Qua những cuộc nói chuyện, chị phát hiện ra cô có kiến thức về BĐS, nhưng quan điểm của cô chỉ đầu tư sinh lời chứ không chạy rong cò mồi. Chị cười ,
” Chị biết mày chỉ thích làm việc lớn thôi mà ” ? .
Thời gian trôi đi, cô dần ổn định lại tâm lý, có đợt chị chủ động book vé để cô về quê thăm con. Chị gợi ý cho cô phương án đưa con trai vào đây ở nhà chị rồi cho đi học. Nhưng cô còn chưa ổn định, chưa có gì trong tay nên tính để thêm thời gian nữa. Cô thỉnh thoảng lại hỏi thăm về chồng cũ. Cô chỉ mong anh ta sống tốt để phúc phần cho con. Cả 2 người đều có lỗi với thằng bé.
Ngày tháng cứ vậy lướt qua, cũng vài người trong công ty chị, vài vị khách tới nhà hỏi han ,tìm hiểu về cô. Cô như cái cây khô vô cảm trước sự để ý đó. Đối với cô đàn ông không còn quan trọng nữa,
Một buổi sáng cuối năm, nhìn lại mọi thứ qua đi hết năm này qua năm khác , hết khổ đau này tới thử thách kia…
Ngẫm lại có lao đao tới đâu nếu cố gắng cũng đi tới hồi kết. Đã đi tới hôm nay thì chẳng còn điều gì khiến cô sợ sệt.
Tầm giáp tết ngoài bắc lạnh lắm, cô đã khoá zalo, fb và thay đổi sđt bấy lâu . Cô nhận được tin nhắn vào sáng sớm từ số máy mà chắc có già lẩn thẩn vẫn thuộc lòng:
” Dạo này em thế nào?”
Bật cười, cô không còn tha thiết muốn nhắn lại cũng không còn là con mèo ngoan ngoãn của anh .
Để hiển thị ” Đã đọc” không trả lời. Anh vẫn tiếp tục nhắn tin đến trong mấy ngày. Cô chặn số anh dùng số khác ,
” Anh đã đi tìm em”
” Em ổn k? Anh hiểu em đã căm ghét anh tới mức nào? Anh đáng bị như thế nhưng để anh nói một lần thôi rồi tuỳ em quyết định, anh biết rằng em đang đọc tn của anh.”
_ Giở trò gì nữa đây? Anh làm ơn đừng xuất hiện nữa, mọi thứ anh nói ra bây giờ có thay đổi được gì? Có trả lại cho tôi được danh dự không? Không phải là chị ta, mà chính anh là người đẩy tôi vào cảnh khốn khổ nhất. Ra đi không đành ở lại không xong . Anh có nói gì lúc này cũng là nhảm nhí đối với tôi hết. Tôi chưa bao giờ và cũng k bao giờ muốn nặng lời thêm, mà nói đúng ra anh không đáng.
” Anh chưa bao giờ để người khác mang chuyện cá nhân của anh ra để gây sức ép . Nhưng lúc đó nếu anh không chọn cách im lặng anh sẽ lôi em vào cuộc. Mọi chuyện còn bị đẩy đi xa hơn nữa , không chỉ em mà anh sợ gđ em ở quê cũng bị liên luỵ. ”
_ Vậy tôi phải cám ơn anh hồi đó rồi. Anh nói gì chẳng hay, vì anh rất giỏi mà, nên anh lại định nói với tôi sự im lặng đó có tính toán, là vì tôi chứ gì?
” Em nghe anh nói đã, chuyện không đơn giản là li hôn hay chia tài sản.
Mà khi đó một loạt các dự án lớn đang giở giang, vốn ngân sách đầu tư chưa được quyết toán sẽ ngưng hoàn toàn, em hiểu tình thế của anh lúc đó mà. Nếu anh tụt dốc không phải riêng mình anh. Có thể bố mẹ anh không sống nổi, cả bao nhiêu con người trông chờ vào đồng lương anh trả hàng tháng nuôi gia đình họ sẽ thế nào?
Em cũng hiểu anh và Vk không bao giờ có thể cùng nói chuyện để tìm tiếng nói chung. Cái mà cô ấy cần không bao giờ là gia đình mà là sự hiếu thắng k muốn buông bỏ , khoing chịu thiệt thòi, con trai anh được cô ấy gieo rắc vào đầu những điều tồi tệ về bố nó. Lúc đó anh chỉ có thể im lặng, dàn xếp và đối phó. Anh không còn giải pháp nào tốt hơn. Giờ đã qua rồi, anh cũng chấm dứt hôn nhân rồi… “.
_ Tôi không quan tâm anh chấm dứt hôn nhân hay cưới thêm vợ mới. Lúc đó anh mặc kệ tôi, để tôi đối diện với đủ thứ tồi tệ. Họ nhắc đến tôi như một đứa xấu xa . Tôi còn không dám bước ra ngoài trong những ngày đó vì người ta sẵn sàng chỉ trỏ, chửi thẳng mặt tôi. Anh có bố mẹ , có con trai, tôi thì không à? Tôi đã từng nói tôi tổn thương đủ rồi nếu đó là thú vui của các người thì làm ơn chừa tôi ra.
” Anh có lỗi, anh sai. Anh dằn vặt đủ rồi, anh tìm lại em là vì anh sợ những tổn thương anh mang đến đẩy em vào hoàn cảnh khó nhọc. Anh biết có nói xin lỗi bao nhiêu cũng không đủ. Xin em hãy để anh gặp e, e có tát thẳng vào mặt anh cũng chịu”.
_ Tôi làm sao dám, anh mà tôi từng biết một hình mẫu, một kẻ kiêu ngạo đâu rồi?
Phải cám ơn anh mới đúng, nhờ anh đẩy vào đường cùng mà có tôi ngày hôm nay. Tôi thì làm được gì anh, các người có tiền , có quyền lực mà. Nên làm ơn tránh xa tôi ra, coi như cuộc nói chuyện này là đủ rồi. Tìm người khác mà làm trò.
” Anh thề , có phải lục tung Nam Bắc anh cũng tìm ra em”
_ Đừng tìm, muốn gặp tôi đến cho anh gặp, nhưng khổ tôi chán ngấy cái mặt anh rồi.
Cô không hiểu anh dùng cách tiếp cận nào mà mẹ cô lại đưa cả sđt và địa chỉ của cô. Cô giận tím mặt khi biết anh còn đến nhà và ôm Khoai Tây nữa. Mẹ cô giấu bặt chuyện đó cho đến khi em gái khai ra , ” Anh T đến nhà hỏi thăm, gửi quà với bế Khoai Tây nhà mình rồi hỏi mẹ sao nó gầy thế”.
_ Vứt hết những thứ đó đi, trên đời này tao ghét nhất những thằng tự cho mình cái quyền đụng vào con tao. Giả tạo không chịu được.
Anh vào Sài Gòn tìm cách gặp cô nhưng cô không đồng ý, Đối với cô anh không còn đáng tin chút nào. Cho dù có gặp nhau đứng trước mặt nhau cũng biết phải nói gì đây?
Một con người như anh, chịu tìm đến chị T, người nâng đỡ cô và lúc đó cô vẫn sống trong nhà chị, hằng ngày chạy lên cty lo công việc cùng chị, tối vẫn về nhà chăm nom bọn trẻ.
Trước khi gặp , bà chị giọng cứng lắm ” Tao biết nó là thằng đểu, tao chỉ muốn gặp xem bản lĩnh nó tới đâu.
Không hiểu kiểu gì mà gặp về bà chị cô mềm nhũn
” L ơi, nó có nỗi khổ em ạ. Nó thương em rất nhiều, hãy hiểu cho nó, chị biết em đã vì chuyện đó mà như chết đi sống lại, nhưng đúng là lúc đó không có cách nào tốt hơn. Không thể tha thứ cho nhau cũng nên gặp nhau một lần”.
_ Chị ơi , trước đây em cũng cứ nghe lí do là mềm nhũn, yêu đương vô điều kiện. Giờ em ngán ngẩm lắm rồi.
Có vẻ như anh ngưng hết công việc ở ngoài Bắc để vào SG trong nhiều ngày liền.
Một đêm cô đang khó ngủ thì N, người trước đây đưa đón cô đi học nấu ăn gọi để nói rằng anh say. Cô nhắn lại lời lẽ hơi tàn nhẫn:
” Anh ta dù có tắt thở em cũng không bận tâm”.
Ngày hôm sau , nếu như bình thường chị T sẽ cho cô đi nhờ xe lên công ty, nhưng chị lại bảo cô chủ động đi làm trước, chị tới sau. Vừa tới đã thấy nhân viên đang chuẩn bị phòng họp và cả hoa , cũng thường sảy ra khi có nhà đầu tư lớn nên cô chẳng mấy quan tâm. Giám đốc đi vào, cạnh đó là đơn vị chủ đầu tư mới, cô tròn mắt khi thấy anh xuất hiện với cả N và trợ lý. Nhóm nhân viên chạy hớt hải ra chào. Phòng kế toán, trợ lý gđ chạy như máy đem hồ sơ dự án, hợp đồng mua bán để trên bàn … Còn chẳng kịp hiểu chuyện gì thì họ kéo nhau vào phòng họp, còn cô không phận sự chỉ có ban lãnh đạo và đối tác.
—– Quảng cáo—–
——————————————————————————————————————
Cuộc họp kết thúc, giám đốc, bà chị của cô thần thái tươi tỉnh , tuyên bố với nhân viên anh T đã chính thức mua lại khu đất THC để xây dựng hàng loạt biệt thự ven sông.
Cô cười , cười khẩy, nụ cười mà sau tất cả những chuyện đã đến và đi bỗng dưng xuất hiện trên gương mặt cô. Dù là chị em kết nghĩa thì lợi nhuận trong làm ăn là điều tất yếu, chị đâu thể vì cô mà bỏ lỡ một khác hàng như anh?
Cô cũng thừa nhận họ là những con người có tầm nhìn nên quyết rất nhanh, đương nhiên không bao giờ là vì cô mà anh bỏ cả trăm tỷ vào đó.
Tối hôm ấy chị T tổ chức party để tiếp đón anh và cho nhân viên thêm chút năng lượng chiến đấu các dự án khác.
Cô xin phép về từ 5h chiều vì 2 đứa trẻ chờ cô ở nhà. Chị nói cả nhà sẽ ra ngoài ăn tiệc . Cô ngồi trước chị nghiêm túc:
” Em không biết anh ta sắp giở trò gì, nhưng em ko muốn liên qua nữa, công việc cứ theo ý chị nhưng đừng bắt em cùng ngồi đối diện với anh ta. Em khổ quá rồi, em không muốn ngu dại thêm nữa”.
_ Chuyện giữa e với T chị không tham gia nữa, công việc là công việc. Chị thấy cậu ấy có vẻ mệt mỏi và lo cho e. Chị hi vọng cảm nhận của mình không sai . Em khổ nhiều rồi, chị hiểu nên chị cũng nói ” Đừng gây thêm bất kì tổn thương nào cho L nữa”. Tránh mặt không phải là cách hay, em đã từng vượt qua giai đoạn đó thế nào? Hãy ngẩng cao đầu tự tin đến bữa tiệc đi. Phải làm cho cậu ta hổ thẹn trước em chứ.
Cô tới đó, không cố sửa soạn màu mè. Có vẻ như anh bị đội ngũ nhân viên chăm sóc kĩ quá nên uống hơi nhiều. Cô đứng ở một góc nhìn anh. Gương mặt đã từng quá đỗi thân thương ấy, trong đôi mắt anh chứa đầy mỏi mệt. Anh tiến lại gần cô, hai người đối diện , biết nói ra điều gì nữa đây? Gương vỡ cũng vỡ rồi, đau cũng tận cùng rồi …
Anh mở lời ” Em khoẻ k? Hi vọng sự hợp tác giữa anh và Chị T không làm e cảm thấy khó chịu”.
_ Tôi cũng chỉ là người làm thuê nên không ý kiến, làm gì có người chủ nào ngớ ngẩn bỏ qua lợi nhuận đâu. Tôi ngu nhưng chắc mấy điều đơn giản vẫn hiểu được.
Anh xin lỗi.
Lời xin lỗi chưa kịp nói đủ câu cô đã ngắt lời :
_ Để tôi nói rõ một lần, là tôi đâm đầu vào anh tôi phải chịu. Tất cả là bài học , tôi k còn luyến tiếc hay oán hận bất kì ai,anh làm ơn đừng quấy quả cuộc sống của tôi nữa. Để tôi sống yên ổn, làm ơn để tôi yên.
Từ giờ nếu có gặp anh trên công ty, cũng hãy xem nhau như đối tác vậy. Xin phép anh tôi về trước. Chỗ này ồn ào tôi vốn không quen.
Ra khỏi nhà hàng,ánh đèn của đêm Sài Gòn nhoè đi trong mắt cô. Sao cô còn khóc? Trải qua biết bao nhiêu cay đắng sao đến ngày hôm nay cô khóc vì điều gì?
Cô tự hỏi:
… Phải đi qua bao tháng năm nữa mới đủ bình an để nhìn lại tất cả, để tự thấy có lỗi với bản thân, Cô lấy dũng khí đâu ra mà ngày đó có thể ngu si, cố chấp khư khư muốn bên cạnh anh?
Tháng ngày ngắn ngủi ấy , sao anh không nói hết ra cho cô biết những khúc mắc trong lòng , những mối tơ vò một mình anh phải gỡ, giờ có ngàn vạn lí lẽ cũng không kịp làm gì được nữa rồi.
Nhớ lại từng điều nhỏ nhặt khiến cô bật khóc thành tiếng . Cho dù anh đã li hôn, thì cô cũng ko cho phép mình ngã vào vòng tay ấy nữa.
Tại sao vậy? Tại sao khi cô đang sống trong yêu thương thì bỗng nhiên anh tàn nhẫn biến mất , để lại cô giữa những chơ vơ, cô độc, giữa trăm ngàn nỗi đau.
Đó là thứ nỗi đau không thể diễn tả bằng lời mà chỉ nhớ lại thôi cô đã thấy khó thở.
” Nếu như ông trời cho em cơ hội được gặp lại anh một lần nữa, em nhất định sẽ quay đầu bước đi.”….
Anh không đuổi theo cô, mà chỉ gửi một tin nhắn. ” Anh yêu em L ạ, dù em có không tha thứ cho anh, cũng hãy để anh thể hiện điều đó mỗi ngày”.
Đêm đó, vì không muốn suy nghĩ cô uống 2 viên an thần để ngủ. Nhưng khổ nỗi, trong mơ cũng đầy ắp hình ảnh của anh.
Đến công ty, không hiểu thông tin ở đâu ra mà nhân viên ầm ĩ chuyện anh và cô là người yêu của nhau. Có kẻ kém duyên khen cô may mắn.
Người kể chuyện: Nàng Scarlett
Nguồn: Chuyện nàng Scarlett
… còn tiếp
Hãy chia sẻ bài viết để ủng hộ Lê Anh Shop nhé. Cảm ơn nhiều <3.