Cuộc sống của tôi đã từng là mơ ước của nhiều người, đã từng là sự ngưỡng mộ của nhiều người. Nhưng chỉ là đã từng mà thôi. Ông trời thật quá trớ trêu, khi cướp đi tất cả mọi thứ của tôi quá phũ phàng. Tôi thật sự hối hận khi đã khám phá ra sự thật ấy. Gía như tôi cứ là kẻ ngu suốt đời, giá như tôi cứ bị lừa dối suốt đời thì hiện tại chính tôi cũng đang cảm thấy hài lòng, hạnh phúc với cuộc sống viên mãn của mình.
Tôi và em quen nhau không phải chóng vánh, cũng mất một thời gian dài tìm hiểu, yêu nhau rồi mới quyết định về chung một mái nhà. Em tuy không phải là mối tình đầu của tôi, nhưng là người con gái duy nhất cho tôi hiểu rằng yêu đến từng hơi thở cũng nghĩ về nhau là như thế nào.
Hai năm đầu kết hôn, do vợ chồng chưa vững về kinh tế, lại còn trẻ nên chúng tôi kế hoạch. Chẳng bao lâu sau đó, tôi được lên chức không ngừng và trở thành trưởng phòng kinh doanh với mức thu nhập tương đối cao. Vợ tôi cũng là nhân viên của một ngân hàng lớn. Chúng tôi nhanh chóng mua được căn chung cư nhỏ là nơi chúng tôi xây dựng tổ ấm. Hạnh phúc nối tiếp hạnh phúc, niềm vui nối tiếp niềm vui khi vợ tôi mang bầu. Niềm hạnh phúc lần đầu tiên được làm cha nó linh thiêng, cao cả lắm, mà chỉ những ai đã từng trải qua mới hiểu được.
Vợ tôi sinh con trai, trong khi tôi lại là trưởng họ nên càng nhận được nhiều lời chúc mừng kèm với sự ghen tị của mọi người. Tôi thì hanh phúc đến mức nào chắc các bạn không thể hiểu nổi đâu. Trong sự chăm sóc, nuôi dưỡng của gia đình với tình yêu lớn lao mà tôi dành cho con, nó lớn dần lên từng ngày.
Tôi đã nuôi con tu hú mà không hay biết
Nhưng càng lớn, nó càng không giống tôi, cũng không hề giống vợ tôi. Nó mang những nét khuôn mặt rất lạ. Lúc đầu tôi cũng không để ý và nghi ngại gì, nhưng quá nhiều người nói với tôi nửa đùa nửa thật rằng: sao chẳng thấy con mày giống m tí nào vậy, hay bị lừa rồi? Và quả thực càng nhìn kĩ, tôi cũng nhận ra điều đó.
Thế rồi tôi quyết định một việc mà đến bây giờ tôi cũng không biết mình đúng hay sai. Tôi bí mật đưa con đến bệnh viện huyết học và truyền máu trung ương để xét nghiệm adn. Ba ngày sau bệnh viện trả kết quả cho tôi. Trời đất gần như sụp đổ, tôi không thể tin vào kết quả khẳng định không có quan hệ huyết thông giữa tôi và con trai. Thế ra, bấy lâu nay tôi đã nuôi, đã yêu thương và chăm sóc một đứa bé không phải con mình.
Tôi cầm kết quả về, đưa cho vợ xem. Vợ tôi không khóc, không thanh minh chỉ đồng ý li dị. Tôi không tiếc một người phụ nữ dối trá, lăng nhăng, nhưng bao năm tình cảm với đứa con là có thật. Giờ đây, li dị vợ, có nghĩa tôi cũng mất con, bởi tôi lấy tư cách gì để giữ và nuôi đứa trẻ? Phải chăng có những sự thật không nên được tìm ra?