Home >> Blog >> Phần cuối: Hoa quỳnh nở muộn

Phần cuối: Hoa quỳnh nở muộn

www.leanhshop.comPhần 8 cũng là phần cuối của truyện ngắn Hoa quỳnh nở muộn. Những tình tiết cuối cùng, số phận của nhân vật nữ chính trong truyện cũng dần đi đến hồi kết…

Về đến nhà, anh ta bảo muốn nói chuyện với tôi..

Tôi ngồi trên sofa, anh ta ngồi đối diện, lần đầu tiên, tôi và anh ta ngồi đối diện để nói chuyện, tôi có chút xa lạ

– Sao em lại làm thế này,

– Vì tôi trả thù, 

– Có cần làm đến mức như thế này không? Em có biết em làm như thế này, mất mặt cả công ty tôi không? Không những vậy gái cổ phiếu sẽ tụt giảm nghiêm trọng..

– Anh có biết tôi đã trải qua những gì không? Công ty anh cổ phiếu giảm, thì cũng còn gây dựng được lại, tầm 1 tháng là lại yên ổn thôi, 

– Dù em có trải qua những gì, nhưng em lấy tôi ra để làm con tốt, em hả hê lắm à? Tôi hỏi em, em rốt cuộc có yêu tôi không?

– Tôi vốn dĩ chưa bao giờ yêu anh, tôi chỉ lợi dụng anh, tất cả chỉ là kế hoạch của tôi.

Ánh mắt anh ta bỗng tối sầm , anh ta đứng dậy, kéo tôi vào giường, rồi cởi phăng quần áo, bắt đầu hôn tôi. Tôi cũng hôn lại, thậm chí còn rất nhiệt tình, tôi lần mò khắp cơ thể anh ta. Anh ta khựng lại, rồi đứng dậy, mặc quần áo rồi bỏ đi.

Sau khi anh ta đi, tôi có chút cay xè khoé mắt, tôi bỗng thấy thương anh ta vô cùng. Tôi gọi cho Trang, nó bảo công ty của ông ta coi nhưu xong đời ròi, ông ta ít nhất cũng ngồi 5 năm tù. Ít ỏi quá, nhưng cũng khiến tôi hài lòng. Tôi hỏi về Dung, nó bảo cô ta sốc qua nhập viện. tôi cừoi khểy, luật nhân quả chả trừ 1 ai. Tôi bắt đầu thu dọn đồ đạc trở về nhà mình.. sau đó xin sếp cho nghỉ việc ở công ty X. nhưng lão ta không đồng ý. Khi tôi dọn đồ, Phong vẫn chưa về. tôi nhặt vội đống sổ sách trong phòng anh ta rồi đi. Tôi bỗng thấy lưu luyến căn nhà này đến kỳ lạ, tôi bỗng nhớ lại những kỉ niệm ở đây, từng bữa ăn, nhớ lại những lúc tôi và phong tỷ tê tâm sự, nhớ đến lúc làm tình.. Tôi bỗng thấy trái tim mình có chút rỉ máu, tôi nhìn lại căn phòng, từng bộ quần áo của anh ta tôi từng là, những bữa tối, tôi rúc vào lòng anh ta như 1 con mèo. Bỗng dưng, khoé mắt tôi cay xè, từng giọt nước mắt chực tào ra, tôi nhớ anh ta đến quặn lòng. Nhưng ròi tôi lau vội nước mắt, tôi không hề yêu anh ta. Tôi trấn tĩnh lại, dặn lòng lần nữa, rằng tôi không hề yêu anh ta..

Tôi thu dọn đồ rồi ra vẫy 1 chiếc taxi về nhà, hôm sau tôi vẫn đến công ty làm việc như bình thường, tuyệt nhiên chẳng ai biết tôi đứng sau vụ đó. Họ chỉ xì xào về đám cưới của Phong và Dung. Tôi hả hê lắm, khi nghe nói Dung về nhà nhưng vẫn suy sụp.
Tôi đến làm việc như thường, công ty tụt cổ phiếu nên việc nhiều hơn hẳn. Chiều về, tôi thấy Phong từ thang máy đi ra, tôi lảng tránh anh ta.. Anh ta nhìn thấy tôi, ánh mắt lạnh lùng bỏ đi. Mấy ngày hôm sau, tôi không gặp anh ta, lòng tôi có chút lo lắng. tôi cứ đi lòng vòng qua phòng làm việc của anh ta, nhưng không thấy anh ta xuất hiện.. tôi thấy nhớ anh ta, bỗng muốn được gặp anh ta nhưng kết quả đều không thấy.

Mỗi ngày đến, tôi đều tìm bóng dáng anh ta,, nhưung vô vọng, tôi thấy trái tim mình cứ như mong mỏi điều gì đó..

1 tuần sau khi xảy ra chuyện, tôi đi làm về rủ trang đi bar, ngồi uống rượu 1 lúc, tôi thấy Phong xuất hiện. Anh ta ngồi 1m, tôi liếc nhìn anh ta, khuôn mắt tuấn tú đẹp trai nhưng lộ rõ vẻ mệt mỏi. 1 lúc anh ta đi ngoài, tôi chạy ra theo, nhưng bóng dáng anh ta mất hút, mấy tên đàn ông trêu chọc tôi,.

Trong người có chút khó chịu, tôi đấm tên kia 1 cú thẳng mặt. Mấy tên còn lại bỗng nhảy dựng lên, lao vào đấm tôi như là chỉ nhân cơ hội đánh tôi. Tôi bất ngờ choáng váng, thì bỗng dưng có 1 bàn tay keo tôi ra, rồi đẩy thẳng tôi lên xe. Là anh ta 

Tôi quay sang, mắt bỗng cay xè, tại sao gặp lại anh ta, tôi lại xúc động đến vậy, tôi đang mong chờ điều gì vậy?

Anh ta không nói chở thẳng tôi về nhà anh ta. Tôi ngồi lại, bỗng thấy căn nhà thân thuộc quá đỗi, anh ta ngồi đối diện tôi, tôi chợt muốn quay lại ngày trước, muốn rúc vào lòng anh ta như 1 chú mèo con. Trời ơi, tôi bị sao thế này?? Chẳng lẽ tôi yêu anh ta.

Không, chắc chắn là không. Anh ta cất tiếng trước

– Tôi muốn hỏi em 1 chuyện

– Anh hỏi đi

– Tôi chỉ muốn hỏi em 1 chuỵện, mọi chuyện khác tôi không quan tâm, tôi chỉ hỏi em 1 câu, em yêu tôi không? 

– Tôi..

– Chỉ cần em yêu tôi, tôi sẽ bỏ qua mọi thứ, chỉ cần em nói em yêu tôi, dù chỉ là đã từng, tôi cũng sẽ làm lại cùng em..
Tôi có chút lúng túng, tôi không hề yêu anh ta, những cảm xúc kia, cùng lắm là do tôi thấy anh ta tốt mà thôi, tôi trả lời

– Không, tôi không yêu anh, là tôi lợi dụng anh

– Vậy tại sao em hôn tôi? Tại sao em ngủ với tôi?

– nếu không anh sẽ nghi ngờ tôi sao? 

– Tôi đúng là kẻ ngu, tại sao tôi lại tin em thật lòng, tại sao tôi lại yêu em hết mình như thế này? Tôi cho em hết tất cả mọi thứ tôi có, em lợi dụng tôi, em k từ thủ đoạn, kể cả ảnh hưởng đến công ty. Vậy mà tôi vẫn yêu em, tôi vẫn không nỡ nhìn em sa ngã, tôi vẫn k đành lòng khi những tên đàn ông kia yêu chạm vào em… Là tôi ngu…

Anh ta nói xong, kéo tôi dậy, ánh mắt vô cùng bi thương, nhìn thấu cả từng nỗi đau trong đáy mắt, đôi môi lạnh lẽo,anh ta hôn lên môi tôi, 1 giọt nước mắt nóng bỏng chảy vào khuôn mặt tôi, anh ta khóc. 1 giọt, 2 giọt, tôi bỗng muốn ôm anh ta vào lòng, xoa đầu anh ta, nhưng tay buông thõng

– Em không yêu tôi cũng được, nhưng xin em, hôm nay thôi, cho tôi được yếu đuối bên em 1 buổi tối này thôi được không
Mắt tôi cay xè, tôi bỗng muốn buông bỏ mọi thứ, mà được bên anh ta. Nhưng rồi tiếng điện thoại vang lên, tôi bỗng oà tỉnh, nghe điện, là Trang, nó giục tôi về.

Tôi nhanh chóng bỏ ra ngoài, mặc kệ anh ta. Gió rít từng cơn, lạnh lẽo, bỗng dưng tôi muốn khóc, tôi gọi 1 chiếc taxi rồi về nhà. Về nhà tôi bỗng oà khóc, nức nở như 1 đứa trẻ, trái tim tôi đau thắt.. đến tôi cũng không lý giải được tại sao, 

Những ngày hôm sau, tôi k hề gặp lại anh ta, trái tim tôi bỗng như vỡ vụn,tôi cứ như tìm kiếm bóng hình anh ta. Tôi nhớ anh ta da diết.

Tôi, là tôi yêu anh ta sao? Đến giờ phút này, tôi thật sự k còn dám khẳng định mình yêu hay không yêu nữa rồi.
1 tuần sau, anh ta vẫn không xuất hiện, dù tôi vẫn hay đi tìm ở phòng làm việc, có hôm k kiềm được đến trước nhà anh ta, nhưng vẫn không thấy.

Tôi cũng k hiểu tại sao tôi lại đi tìm anh ta, tôi cũng k biết những cảm xúc trong lòng thế này..

Tôi về nhà, ông trưởng phòng gọi điện cho tôi bảo hoàn thành công việc mai, tôi vào tìm tập tài liệu, bỗng nhiên thấy 1 cuốn sổ lạ. tôi lật lên, bức ảnh của tôi rơi ra..

Tôi ngạc nhiên nhặt lên, mở cuốn sổ ra,là những dòng thư anh ta tự viết cho mình..

Hôm nay tôi gặp em, sau bao lâu em vẫn xinh đẹp như vậy, em nói đểu Dung, khiến tôi không kiềm được mà nhẽ nhếch nụ cười. Bao năm rồi, tôi tưởng không thể gặp lại cô bé tôi say nắng, cuối cùng lại gặp 1 cách bất ngờ, đến nỗi tôi không thể tin được, tôi muốn tìm em, nhưng chẳng biết tìm như thế nào, em đi như 1 cơn gió, nhưng để lại cho tôi nỗi nhớ nhung vô bờ”
“Em đánh nhau, 2 lần tôi bắt gặp em đánh nhau, tôi thật sựu thấy em rất thú vị, mặc dù trước mặt em, tôi vẫn nói em đánh nhau là ngốc, nhưng đói với tôi, lại đáng yêu vô cùng, lúc em bị chảy máu, tôi đã sợ, sợ vô cùng. Tôi rất sợ máu, lúc mẹ tôi sẩy thai, máu chảy rất nhiều, tôi đã bị ám ảnh, nhưng thấy em nằm đó, tay dính máu, tôi lại lao vào mà ôm em, đến nỗi, người cũng dính máu của em. Tôi chỉ sợ em làm sao”.

“Em đến công ty tôi làm việc, khá bất ngờ em thật sự thông minh,tôi bỗng tham lam, muốn có 1 cô vợ xinh đẹp, thông minh như em”

“Em đến nhà tôi ở, tôi biết em k hề bị siết nợ, nhưng tôi vẫn đồng ý cho em đến ở, tôi mong chờ điều gì từ em sao, hay đơn giản, tôi muốn gần em”

“ Tôi thực sự yêu em rồi,”

“ Em nói em yêu toi, thật sự tôi quá đỗi vui mừng, nhưng tôi biết, em k yêu tôi, em chỉ lợi dụng tôi. Lúc tôi nhặt được tấm ảnh em ở thùng rác nhà Dung, tôi đã rất hoài nghi về thân thế em. Cho đến khi thấy em gõ chữ chinh phục đàn ông, tôi đã phần nào đoán ra.

Rồi tôi đọc được cuốn sổ kế hoạch trả thù của em, tôi đau đớn nhận ra, tôi chỉ là con cờ của em. Vậy mà tôi vẫn chấp nhận, tôi sợ mất em, tôi sợ chỉ cần nói ra, tôi sẽ vĩnh viễn k được gặp em. tôi vẫn yêu em, và tự ngộ nhận em cũng yêu tôi, tôi tự nhủ, nhất định sẽ làm em yêu tôi hơn, tôi cố gắng tốt với em hơn.. tôi thấy em bắt đầu có cảm giác với tôi, tôi rất vui”

“ Tôi biết em muốn trả thù, nhưng vì quá đỗi yêu em, nên tôi để dự án cho em, tôi để em có cơ hội, chỉ mong em có thể bớt tàn nhẫn 1 chút, mong rằng khi tôi và D đám cưới đc vài tháng, em hãy thực hiện, như vậy công ty toi k ảnh hưởng nhiều. D cũng bớt chịu đau khổ 1 chút..Toi chỉ muốn nói với em,t ôi rất yêu em, yêu đến ngu dại, đến từ bỏ mọi thứ, chỉ mong rằng em có thể chờ tôi, chờ tôi ly hôn Dung, tôi sẽ từ bỏ mọi thứ để đc trọn đời bên em”.
..

Tôi đọc xong, nước mắt cứ tuôn ra hoá ra anh biết tất cả, tôi vẫn cứ nghĩ mình thông minh, hoá ra là anh luôn giúp tôi, anh yêu tôi đến mức có thể làm mọi thứ vì tôi. Tôi ngồi sụp xuống, khóc rất nhiều. tôi yêu anh, là tôi yêu anh thật rồi, không phải là cảm xúc gì khác nữa, tôi yêu anh từ lâu rồi, chỉ là bản thân quá lý trí mà không nhận ra. Tôi vốn dĩ cho mình là kẻ thông minh, nhưng giờ mới thấy mình thật ngu ngốc, tôi đã bỏ lỡ anh mất rồi. tôi k xứng với anh, nhưng ngay lúc này, tôi muốn ôm anh, tôi nhớ anh, tôi nhớ anh đến quặn lòng. Người đàn ông luôn bảo vệ tôi, yêu thương tôi, sao tôi luôn k nhận ra?(fb Phạm Vũ AnhThư) Tôi nhớ anh, nhớ đến lúc anh ôm tôi vào lòng như 1 con mèo nhỏ, tôi nhớlúc tôi ốm đau, anh chăm lo cho tôi, nhớ đến lúc anh vì tôi mà từ bỏ cả 1 đám cưới dù công ty bị ảnh hưởng, anh làm mọi thứ vì tôi, mà tại sao tôi lại ngốc nghếch..Tôi lao ra đường, tôi muốn gặp anh, nhưng k tìm thấy anh..

Tôi trở về nhà, hôm sau đến công ty, tôi hỏi trưởng phòng, anh đlàm thủ tục đi Mỹ mấy hôm nay rồi, hôm nay anh bay..

Tôi không nói gì, chạy vội ra sân bay, 

Tôi phải tìm được anh, tôi muốn nói với anh là tôi yêu anh nữa, lần đầu tiên của tôi là anh, ngừoi đầu tiên tôi yêu cũng là anh, nhất định anh phải chịu trách nhiệm..

Tôi tìm kiếm cả sân , nhưng không thấy, tôi như vô vọng, nước mắt bắt đầu rơi ra, tôi sợ mất anh thật rồi. Tôi chạy vào từng hàng băng tìm anh, nhưng không thấy.

Anh đi rồi, anh bỏ lại tôi rồi, tôi sực nhớ ra, lấy máy gọi anh, nhưng thuê bao. Có lẽ anh đã lên máy bay rồi.

..Tôi ngồi sụp xuống, tôi thật sự tuyệt vọng, tôi khóc, mặc kệ cho những ánh mắt xung quanh…

Bỗng dưng có 1 bàn tay kéo tôi dậy

– Em tìm anh sao?

Giọng nói quen thuộc trầm ấm vang lên, tôi quay lại là anh.. tôi bỗng sung sướng tột độ, nhảy lên ôm anh,, anh cười cười hiền hậu

– Anh đi mỹ đây, tạm biệt em

Tôi như điên, kéo tay anh lại, nhảy lên ngừoi anh, ôm anh nhất định không cho anh đi. Anh bỏ tay tôi, nhanh chóng bước đi. Tôi gào lên, rồi đuổi theo

-Anh k được đi, k được bỏ em lại, em yêu anh, em rồi đừng bỏ em

– Em đừng nói nhiều nưã., nhanh lên, máy bay sắp cất cánh rồi, anh làm thủ tục cho em rồi, mình cùng sang Mỹ vợ nhé…

Phạm Vũ Anh Thư

Câu chuyện chỉ được tác giả kể tới đây. Nếu tác giả tiếp tục kể, chúng tôi sẽ giới thiệu tới các bạn.

Cảm ơn các bạn đã theo dõi.

Trả lời

Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Các trường bắt buộc được đánh dấu *