leanhshop.com – …Ngày hôm sau, vất vả lắm cô mới liên hệ mua được bột cafe nguyên chất từ một gia đình có con làm việc ở Daklak đem về. Cô pha cf theo công thức và cách của riêng cô. Từ khăn vải màn, nước đun và bã cafe 2 lần…
Cô đi chọn mãi mới được cái bình thuỷ ưng ý. Đúng hẹn đêm 27 anh ta qua nhà, cầm cf, gửi 1 phong bì và bảo mừng tuổi bé nhà e. Còn chưa kịp từ chối hay cám ơn đã đạp chân ga vút đi.
29 tết, cô cho bà vú lĩnh lương để về quê. Cô cũng nói thật lòng ” Cháu không còn tiền bạc như trước nữa, ra tết chắc bà phải tìm công việc mới rồi. Cháu cảm ơn vì bà đã yêu thương chăm sóc mẹ con cháu trong suốt thời gian qua. Cháu thanh toán đủ tiền cho bà, bà xem trong nhà có những đồ gì nhà bà thiếu, cháu cho bà đóng thùng đem về quê đỡ tiền mua mới”.
Bà ấy khóc và bảo, Ra tết cô cần cô gọi cho bà. Bà chỉ muốn ở với mẹ con cô thôi, lương thấp cũng được.
Cô gật đầu rồi tiễn bà ra cửa. Bé con vừa ăn xong lăn ra ngủ, cô mới khóc, khóc vì những buồn bã cô giấu đi trong những ngày qua. Không còn gì nữa, cô phải làm gì cho đúng đây? Giá như cuộc sống đơn giản như phim ảnh hay tiểu thuyết. Cứ ngã lại đứng lên ngoạn mục thì hay biết mấy.
Điện thoại rung ” 29 tết rồi, em cho con về với mẹ đi, nó đã thiệt thòi rồi đừng làm điều sai thêm với nó. Còn nếu em muốn đi xa thì vào Đà Nẵng, anh có căn hộ ngay gần biển, nhưng lạ lẫm, con nhỏ quá, đó không phải cách hay đâu”.
Những dấu hỏi đặt ra, rốt cuộc anh ta xuất hiện để làm ông bụt à?
Cô thu dọn ít đồ, chủ yếu đồ của con, cô chỉ nhặt cho mình ít quần áo ở nhà. Cô nghĩ đến chồng cũ, cô muốn con mình gặp ba cho đỡ tủi, bấm số thuê bao, fb, zalo anh ta đã chặn từ bao giờ? Ra bến xe… vác mặt về nhà mẹ vậy !
Thấy dáng vẻ cô tiều tuỵ bà bật khóc ôm lấy cháu. Về là tốt rồi, tết này vẫn vui con ạ, mẹ mua sắm nhiều lắm, đừng lo…
Đêm 29 cô uống 2 viên thuốc ngủ, để cháu bà trông. Sáng mai dậy, sờ soạng cái điện thoại , một loạt tin nhắn” Alo, em ở đâu? Em sao rồi? Bé ổn không? Hãy tỉnh táo nhé, anh tin em biết mình làm gì…..”
Mặc kệ, cô không trả lời dù sao đó cũng chỉ là người dưng. Anh ta còn gia đình, nhắn đi nhắn lại không khéo lại tai bay vạ gió. Rồi cô nghĩ, kể cũng lạ, tính cô chẳng bao giờ tò mò nhưng mà đúng là chẳng bao giờ nghe anh ta kể về vợ con… ờ mà kệ xác.
Lướt qua Newfeed ,dừng lại một bức hình, tẩu thuốc và ly cafe của gã, bức hình đầu tiên gã đăng lên mạng xã hội với caption ” Ngày cuối cùng của năm, cafe ngon một cách lôi cuốn, cám ơn”.
Bất giác, cô mỉm cười. Lao vào bếp , mẹ nghỉ đi để con làm hết cho…
Mọi sự chuẩn bị đã xong, đêm giao thừa bà cháu ôm nhau xem ” Gặp nhau cuối năm”… Như mọi năm chưa lấy chồng, nhà cửa, mâm cúng cô đều làm tươm tất thay mẹ, năm nay cũng vậy. Cô nhìn lên tường, bức hoạ anh đào năm ngoái 2 vợ chồng kì công chọn rồi đưa về tặng bố mẹ còn đó.
Thở dài một cái, ừ thì chẳng nên trách móc hay oán giận ai mà làm gì? Coi như kiếp trước cô nợ chồng cũ, kiếp này cô phải trả, trả hết rồi nên nhẹ nhàng để buông tay nhau thôi.
Cũng mong anh ta sống tốt để sau này con trai có thể hãnh diện về ba nó. Còn dù anh ta có làm gì tệ đi nữa, cô sẽ vẫn kể với con về ba như một tấm gương tốt.
23h45, tin nhắn đến ” Anh vừa đi chúc tết về, anh nói này, em đừng vội trả lời, để qua giao thừa hãy nhắn lại sáng mai ngủ dậy anh đọc. Em làm em gái anh nhé, hãy là người thân của anh, đừng bao giờ đi quá xa để a không nhìn thấy em. Năm mới vui vẻ”.
Cau mày một cái, lia điện thoại ra xa, ôm chai vang khư khư trên tay, đêm nay sẽ đón giao thừa sâu một chút !
Chúc mừng năm mới ba mẹ, chúc mừng năm mới con trai !
Còn nữa… mỗi ngày mình sẽ viết một chút, tranh thủ thôi vì mình rất bận.
Sáng mùng 1 đầu năm mới, vẫn như nếp nhà mọi năm, cô dậy sớm làm mâm cúng , rồi gọi bọn trẻ quây quần ở phòng khách, mời bà nội đã gần 90 ra để mừng tuổi chúc tết .
Thủ tục xong xuôi, cô nói với mẹ ” Năm nay bà ngoại cho cháu đi chơi cùng nhé, khách đến hỏi cứ bảo con ốm hoặc đi với bạn rồi”. Cầm điện thoại, tn chúc mừng năm mới từ bạn bè nhiều quá cô còn chưa kịp đọc.
Cô nhớ ra mình chưa trả lời gã kia, ít ra cũng nên chúc gã vài câu xã giao. Chắc nên phớt lờ cái đề nghị điên rồ kia, cô có gđ có anh trai và gã cũng vậy . Để xem cái đề nghị hợp tác kia bao nhiêu % là nghiêm túc. Cô cũng muốn tìm cơ hội, muốn học hỏi, muốn lao động, hơn hết thời điểm này cô cần làm gì đó để cân bằng lại tất cả.
” Cám ơn a, em rất xúc động khi đọc tin nhắn lúc giao thừa. Em sẽ giữ lại tn đó và chờ xem cái tết tới của anh em mình có thực sự vui vẻ không? Chúc anh và gia đình năm mới vạn sự viên mãn”.
Rep rất nhanh ,
_ Em dậy rồi à? Ở quê vui không? Để ý thằng bé , lạnh đấy.
_ Em dậy lâu rồi, nhà em con gái dậy muộn là sai phép. M1 của anh thế nào?
_ Anh cầm chai vang xách từ Châu Âu trong một chuyến công tác, về trang trại anh làm cách trung tâm tp 15km. Rủ mấy ông nông dân gần đó vào chòi ngồi câu cá. Góp thêm ít rượu nút lá chuối… đời thế mới vui.
_ Anh năm nay bao nhiêu tuổi nhỉ?
_34, em tính bảo anh già chứ gì? Kệ em , anh thấy anh trẻ là được . Anh nhiều khi còn tự nhận ra anh là hình mẫu chuẩn cho đàn ông ở xã hội này nữa đấy … kkk
Lần đầu tiên cô thấy anh ta nói chuyện có duyên một chút.
_ À, anh bảo này, cuối năm sau mà cùng đón tất niên ở nhà hàng của chúng ta là đẹp đấy. Phải nghiêm túc và cố gắng nhé, tin anh, anh nói được làm được, anh muốn em gây dựng lại tất cả, anh nhìn thấy khả năng ở em.
Cô vẫn còn chưa tin và chưa thôi thắc mắc tại sao anh ta lại chọn cô để hợp tác. Nhưng kệ, cứ nói chuyện đi biết đâu sẽ là cơ hội thật, còn phải kiếm tiền phải nuôi con nữa mà… giờ không làm lấy gì mà ăn.
Ngày 2 tết, anh gửi cho cô tấm hình, ” Anh đang đi săn ảnh xuân ở quê Bác, hồi sinh viên anh được tạp chí Công
An trả cho kha khá đấy , giờ làm doanh nhân giải nghệ rồi. Sau này nếu có chỉ chụp để tặng em thôi. ”
Chắc tại anh ta thấy trên zalo cô có vài bộ ảnh beauty nên nói vui vậy. Cô bỏ mặc anh dang dở với câu chuyện đó, tính cô vốn kiệm lời, khép kín và rất ít tò mò về đối phương. Cô cũng ngại nói nhiều họ nghĩ cô sun xoe nịnh bợ.
Sáng m3, bạn cô bên hội doanh nhân trẻ gọi hỏi:
_ bao giờ Em quay lại thành phố? Anh có vài người bạn là doanh nhân trẻ thành đạt từ Sài Gòn ra, muốn em làm quen học hỏi kinh nghiệm.
_ Anh T ơi, chắc qua Sinh Nhật con trai e , ít ngày nữa e cũng vào Sài Gòn. Em đang cần tìm một viện ẩm thực có tiếng nào đó để theo học cả về bếp cả về quản lý. Vậy nhân dịp này cho phép em gặp bạn anh nhé. SG quá lạ lẫm với e, kinh nghiệm vốn sống em lại ít. Em chỉ có sự tham vọng và nghiêm túc thôi, ngoài ra chưa có gì ? .
Hai ngày sau cô về TP , cô chưa bàn qua với mẹ về kế hoạch sẽ đi xa, bà chỉ muốn cô ở gần bà , làm gì đó nhẹ nhàng trong sự giúp đỡ của bà , nên chắc chắn nói ra bà sẽ phản đối. “Mẹ cho con gửi cháu 2 ngày, con về Tp có chút việc rồi xong con về đón nó, giờ xuống không có người trông”.
_ Cháu ngoan mà, cứ lo công việc đi, gặp bạn bè cho thoải mái chút, đừng tự khoá mình cho khổ.
Như đã hẹn trước cô tới nhà hàng của anh bạn, không gian khá đẹp, là nơi gặp gỡ của giới quan chức và giới làm ăn. Nhân viên lập tức nhận ra cô là bạn của vợ chồng anh chủ , vội dẫn qua theo lối riêng tới phòng đặc biệt.
_ Em xin lỗi vì đến chậm ít phút.
Trong căn phòng trang trí bắt mắt, đồ ăn đã được dọn lên. Cô thấy có cả những anh chị quen mặt hay được phỏng vấn về kinh tế thị trường trên các diễn đàn ở VTV.
Quả thật, người có tầm cư xử cũng rất khác. Không hề tạo khoảng cách nhưng câu chữ và khí chất vẫn hơn người,
_ Không sao đâu em, tới rồi thì khai tiệc thôi. Trẻ tuổi không cần vội, Chúc em năm mới vạn sự như ý, đã nghe anh
T kể về em ít phút trước đây rồi ?.
Đó là sự chào hỏi của một người chị nói giọng pha nửa Bắc Nam, chắc đã vào Nam lập nghiệp lâu rồi.
Bữa ăn diễn ra nhẹ nhàng, thân mật, mọi người gác lại công việc , chỉ thỉnh thoảng nhắc tới vài thương vụ trong năm vừa qua, có gì đáng nhớ hay không.
Bỗng có một anh khoảng 36-37t bắt lời : ” Anh nghe nói e L cũng đang tính vào SG, có gì không hiểu cần giúp đỡ thì hỏi anh. Gđ anh đã chuyển vào đấy hơn 20 năm, chú anh là …, bác anh là… , gđ anh đang có mấy căn hộ 2 mặt tiền ở q1, q5…. anh li hôn rồi, đang sống 1 mình “…
Ôi anh ơi, anh duyên quá, duyên nhất trong số người em làm quen nãy giờ.
Cô vâng dạ xong rồi để đó. Điện thoại rung, xin phép ra ngoài :
_ Em về tp à? Sao không nói gì? Em tắt GPS đi, anh phát hiện ra e cách đây ít phút qua cái tìm bạn quanh đây ở zalo đấy. Mạng xã hội phức tạp lắm, kết bạn tùm lum, tắt đi, chỉ nói chuyện với người tử tế như anh thôi . Rảnh không anh đón đi uống trà?
_ Em bận rồi, em đang gặp gỡ mấy anh chị ở SG ra. Em nghĩ rồi, nếu anh thiện chí bắt tay với em, em sẽ chuẩn bị hành trang và nghiêm túc học hành.
_ Good, vậy anh sẽ chờ để đón em về. Đừng muộn quá, đừng uống quá 2 ly với người lạ.
_ Em lớn rồi mà, em lo được.
_ Em quên em là em gái anh à !
21h30, tiệc còn chưa tàn. Cô lấy lí do vì bận, cô có nhận vài tấm danh thiếp từ các vị khách kia và xin phép về trước. Dù sao hôm nay cô cũng được gặp những người khá giỏi giang, cũng có người chia sẻ chân thành với cô về lĩnh vực kinh doanh nhà hàng hiện nay và cái giá phải trả nếu không thuận lợi.
Họ khuyên cô cân nhắc thật kĩ, và ngỏ ý sẵn lòng giúp đỡ khi cô đặt chân tới SG.
Xe anh đã đỗ ở nhà hàng từ trước, anh mở cửa cho cô cạnh ghế lái, nhưng cô lại mở cửa ngồi ở ghế sau.
Thực sự cô còn chút lo ngại, cuộc đời cô đã đủ mỏi mệt, cô không muốn thêm phiền phức , lỡ có ai thấy cô ngồi xe sang lúc nửa đêm lại đồn thổi không hay. Hoặc sẽ làm ảnh hưởng tới anh.
Xe không rẽ về phía căn nhà cô thuê, mà chạy về phía nam Tp, chưa kịp thắc mắc anh bảo ” Anh đưa e tới một nơi”.
Đó là một phòng rượu đúng theo kiểu ở Singapo, có piano, có ca sĩ đang hát. Không gian đẹp, ánh đèn không quá vàng, cô bước vào vài con mắt đổ theo. Cô vốn không phải xinh đẹp xuất sắc, nhưng cô tự nhận thức được mình có gì đó dù không cần cố vẫn gây được thiện cảm và sự chú ý. Anh chọn một bàn không quá gần sân khấu, cạnh cửa kính nhìn ra bên ngoài 2 con sư tử đang phun nước. Anh MC trong phòng rượu đang nói gì đó, cô chỉ kịp nghe
” Thưa quý vị, hôm nay là valentine nên chúng tôi sẽ có phần quà cho các cặp đôi có mặt tại đây…. nếu như…. ”
Cô cũng chẳng thèm quan tâm, không cần quà, đi cùng người có tiền cũng k cần giảm giá trên hoá đơn mà đương nhiên a ta sẽ không bắt cô phải share khoản thanh toán rồi ? .
Cô chọn cho mình 1 ly cocktail, còn anh gọi 1 ly rượu mạnh hơn, lí do… ngoài kia lạnh, anh cần được ấm hơn .
Anh hỏi ,
_ Có gửi em bé cho bà ngoại được không? Em tính khi nào đi để anh còn cho kế toán book vé và chuyển khoản học phí cho em nữa. Vào đó em tạm thời ở căn chung cư bạn a chỗ q2, thời gian đầu sẽ có ng đưa đón e, từ từ e quen rồi e có thể chủ động.
_ Thế còn điều khoản giữa anh và em?
_ À, tất nhiên… thứ 5 tuần tới e tới văn phòng cty anh.
Không gian càng về khuya càng nhộn nhịp hơn khi ca sĩ và khách hát. Đầu năm có khác, xúng xính váy áo trang sức. Có vài đôi tình nhân ôm cả bó hồng to đùng vào đây.
Cô không biết trong đám đông có ai đó nhận ra mình và nói lại với MC mời mình lên hát. Chắc chắn không phải anh, vì cho đến sau này anh chỉ thích giữ cô khư khư, anh ghét cô thuộc về đám đông…
Hơi bất ngờ và ngượng ngùng khi được nhắc tên, mọi con mắt đổ dồn về phía cô, nếu chối từ đây đẩy thì chẳng văn minh chút nào. Cô nhìn a, anh cười khích lệ , tiến về phía sân khấu, cô xin phép mượn piano ở góc kia. Cô hát ca khúc You rase me up, đã cũ lắm rồi trên nền nhạc rời rạc bởi lâu không luyện ngón.
Ca khúc kết thúc mọi người vỗ tay , còn có người lên tặng hoa, có người đứng dậy, hình như có cả người chụp lại khoảnh khắc đó. Quay trở về bàn, không hiểu sao má cô đỏ lựng lên vậy, anh nói ” Em khiến anh bất ngờ, em đừng cười mỉm rồi cúi xuống như vậy, đàn ông trong quán này sẽ bắt cóc em đi đấy “….
Người kể: Nàng Scarlett
Nguồn: Tâm sự EVA
Phần tiếp theo: Tâm sự của cô gái tuổi 25 – Phần 3