leanhshop.com – …Ngồi một lúc, chủ quán sang bàn bắt tay với anh bạn cô , hoá ra là người quen. Họ nói với nhau gì đó cô không muốn để ý, cô gợi ý đã khuya, muốn về ,anh đành chấp nhận.
Cô đứng chờ a đi lấy xe, cái lạnh về đêm lất phất vài hạt mưa xuân khiến người ta cô đơn đến chạnh lòng. Suốt quãng đường về cô im lặng, anh cũng không nói gì cả. Xe đỗ lại cô chỉ nói cảm ơn rồi vội vào nhà mà quên chúc anh ngủ ngon.
Tẩy trang , thay đồ, anh nhắn tin đến : ” Ngủ thật ngon đi nhé, hãy luôn cố gắng, nếu cần sự giúp đỡ nhất định phải là anh chứ đừng tìm ai khác. Với anh, em là người thân, hãy tin vậy. ”
_ Tks , anh cũng về nhà và ngủ ngon đi nhé!
_ Anh vẫn đang ở cổng nhà em, anh sợ em đáng yêu quá sẽ bị con ma nào đó bắt cóc đi mất .
_ Kkk, em chỉ sợ ma đầu đen thôi. Anh về đi, đi đêm giờ có khi gặp ma thật đấy ? .
Ngày hôm sau ngày nghỉ cuối cùng của tết Nguyên Đán , người ta còn đang mải mê chơi tết . Cô tranh thủ đóng hết đồ đạc trước khi đi xa và ghé một nhà hàng nhỏ để đặt tiệc sinh nhật cho con trai 4 ngày tới. Cô bắt xe về quê ngay sau đó, nói chuyện nghiêm túc với mẹ. Thật ra nó gần như là sự thông báo , vì mẹ cô hiểu tính con mình, cô phải suy nghĩ , tính toán nhiều rồi mới quyết định. Bà chỉ lo thân con gái một mình ở tp lớn lạ lẫm, vất vả… rồi ốm đau , gặp bạn xấu thì làm sao hả con?
Mày quyết đi thì mẹ không cản, cũng mong mọi sự suôn sẻ cho mày, cháu ở nhà với mẹ và một cô giúp việc nữa nên cứ yên tâm. Đừng lo nghĩ mà buồn phiền nữa, mày soi gương đi, người gầy rộc cả rồi.
Lại xuôi ngược cho con và gia đình về tp chơi ít ngày, tổ chức buổi sinh nhật nho nhỏ ấm cúng cho cậu con trai yêu quý. Vài người bạn thân tới dự, bọn trẻ cùng chơi đùa, cùng thổi nến, cô hài lòng trong khoảnh khắc hiếm hoi đó .
8h tối ngày sinh nhật con trai, mấy bài hát thiếu nhi đang mở linh đình , mọi người cười nói vui vẻ, số điện thoại chồng cũ gọi đến, chắc anh ta còn nhớ tới con, vội vàng bốc máy :
” Alo, cô ở đâu vậy? Tôi đi tiếp khách ở quán karaoke A, va chạm với con nhân viên ở đây, bảo kê kéo đến giữ không cho về. Cô qua hoặc nhờ ai tới nói giúp tôi một lời”.
_ Ừ thì tôi sẽ giúp anh vì tình nghĩa, cái thân hình cò hương của anh, chúng nó búng nhẹ thôi cũng dại cả người rồi.
Anh cũng hay lắm, chọn đúng lúc tôi đang tổ chức SN cho con, tự anh suy nghĩ đi. ..
Nếu như cách đây vài phút cô còn một chút vương vấn vì đó là bố của con trai cô, thì sau cuộc gọi cô đã hoàn toàn dứt khoát.
Sài Gòn …
Ở sân bay một người đàn ông trên 30 lái xe tới đón cô, anh ta tỏ ra rất thân thiện ,nhiệt tình .
” Chào em, anh là N, Anh T bảo a đón em về và giúp em trong thời gian học tập ở đây, gần như mọi cv anh sẽ nhờ người khác làm. Chỉ tập trung nhiệm vụ đưa đón và làm theo chỉ thị từ Boss của em thôi ” .
Cô hơi ngạc nhiên ,
_ Ơ, em tưởng chỉ là anh giúp e nhập học ở viện ẩm thực NSP , chỉ dẫn đường xá cho e 1-2 ngày thôi? Phiền anh như này, em ngại quá.
_ Không có gì đâu e, anh vẫn giúp anh T chạy việc trong này trước giờ mà. Có khi đưa em đi học , anh cũng tranh thủ ngó nghiêng học lỏm được vài món thì sao ? ?
_ Anh T còn làm gì trong này nữa a?
_ Các tp lớn chỗ nào chẳng có dấu chân anh ấy,có bao giờ bỏ qua cơ hội nào đâu. Anh ấy bây giờ, biết làm gì ngoài lấy công việc làm vui đâu e. Áp lực, trách nhiệm lớn quá, nhiều lúc thấy sếp cứ gồng lên đóng vai người hoàn hảo cho các cụ vui lòng, mệt ghê.
_ … Em không hiểu gì cả, chưa bao giờ em dám tò mò về cuộc sống, công việc anh ấy. Nói đúng ra là không dám. Cảm giác của em đó là con người khó hiểu, khó tiếp cận, dù anh ấy có tỏ ra thoải mái thì em vẫn không dám nói gì tuỳ tiện. Hmmm… kiểu hơi sợ ấy . Hì
_ Để hiểu hết được sếp và biết được sếp nghĩ gì, có những gì chắc mất khá nhiều thời gian đấy. Nhưng sếp dành sự tin tưởng và ưu ái cho e, với anh cũng đang là một dấu hỏi . Sếp bảo em là em gái, mà làm việc cho a ấy 5 năm trời anh chỉ biết mỗi cô bên Úc, có một câu con trai, cũng li hôn rồi…
_ … Vậy anh cứ coi như em là cô em rơi nhé ? sắp tới phải phiền anh nhiều rồi.
Lần đầu tiên cô chủ động nhắn tin cho anh và lưu lại sđt một cách nghiêm túc, vì dù sao anh là người bỏ tiền ra cho cô đi học, cô cũng cần phải tỏ ra biết điều.
” Em đáp xuống sân bay TSN rồi ạ, đang trên đường về căn hộ anh nói. Bạn anh đã đón em và rất nhiệt tình, em cám ơn anh về tất cả , sẽ cố gắng để không làm anh thất vọng”.
Anh không trả lời dù báo đã nhận tin nhắn. Cô nhớ 2 ngày trước anh có nói, ngày em bay SG, a bay Sing để thăm người ốm, anh không tiễn em được, đừng buồn nhé, khó khăn thì gọi về cho anh .
Căn chung cư đẹp và đầy đủ vượt quá mong muốn của cô. Không gian mở nhìn khắp được Sài Gòn, phòng ngủ được bày trí đơn giản tinh tế và thật tiện trong bếp không thiếu thứ gì cả lò nướng và đủ các vật dụng để cô thực hành sau mỗi buổi học.
Cô cám ơn người bạn mới, anh cười :
_anh ở ngay tầng dưới, ở đây còn lạ lẫm đi đâu cứ để anh hộ tống. Không phải ngại gì cả, hãy vui vẻ để anh giúp đỡ, anh không muốn bị sếp khiển trách do không hoàn thành nhiệm vụ đâu.
Ngày hôm sau N đưa cô đi nhập học, nơi cô học là viện ẩm thực ngay quận 1, nằm trong một Khách Sạn khá nổi tiếng. Lịch học của cô 2-4-6 là quản lý nhà hàng ,3-5-7 học bếp.
Giáo viên kĩ năng là những người thành công trong lĩnh vực nhà hàng, vì cô học ẩm thực Trung Hoa nên thầy dạy là cặp vợ chồng người gốc Hoa.
Nghe giới thiệu cô vợ là người bán lại công thức làm ra bánh trung thu KĐ cho ông chủ hiện nay, còn ông chồng là người chỉ nấu tiệc cho các sự kiện lớn của quan chức và các gia đình thượng lưu trong Tp . Người Hoa dễ thương quá, họ dùng vốn tiếng Việt lơ lớ cô vẫn thường nghe phiên dịch trong mấy bộ phim cổ trang ấy,
” Ây da, nhỏ xế lày có tứng lược tong pếp không? Chảo lặng lắm à nha ” ?.
Lớp cô còn 7 người nữa, nhưng hôm nay chỉ đến nhập học, ngày hôm sau mới bắt đầu chính thức.
Học phí cao ngất ngưởng, anh đã đóng trước cho cô , chưa kể mỗi ngày đi chợ mua nguyên liệu để vào bếp dao động từ 1-3 triệu đồng. Hơi chột dạ, ” Kiểu này học không đến đâu thì nhục chết mất , học không ra nghề lấy gì giả nợ đây ? ”
Những ngày đầu tiên đi học, về kĩ năng quản lý không làm khó cô, vì cô từng làm chủ , từng tuyển dụng , cũng đã đi nhiều nơi và trải nghiệm các dịch vụ đắt đỏ. Giáo viên khá hài lòng về cô.
Còn trong bếp , quả không đơn giản như lâu nay cô nấu ở nhà và người nhà tấm tắc khen ngon. Mất 2 ngày để học thuộc và ghi chép về các loại gia vị, nước tương của người Hoa. Có loại ở chợ Q5 có bán,1 số loại phải gửi từ bên kia sang để học và nêm món cho chuẩn vị với hàng loạt công thức, bí quyết. Có những bài học phải cầm miếng bánh mì ra phơi nắng cả một buổi cũng học mãi không xong.
Học làm sạch tôm, học chọn bao nhiêu loại dao để làm một con cá sao cho nhanh nhất, đẹp mắt nhất, học tỉa rau, nhặt rau, học nếm…
Ngày nào cô cũng trở về khi người đã ám đầy mùi thức ăn và tay thì mỗi ngày thêm vài vết thương nhỏ.
Có nhiều hôm N đón cô, anh nhăn vặt, ” _Vất vả quá hả em”
Cô cười :
_ không đâu anh, em vui lắm ? .
Đã 5 ngày im lặng . Sao lại có kiểu vẽ ra một giấc mơ rồi vứt tôi giữa cánh đồng thế này nhỉ . Mình mà gọi thì sợ bị nghĩ là gọi báo thêm học phí thì sao ?
Chiều hôm đó lớp nghỉ, cô tranh thủ đi sửa soạn lại đầu tóc.
Đã chịu gọi cơ à
” Em sao rồi? Ann xin lỗi, anh bận quá. Anh đóng cửa ôm hồ sơ đấu thầu mấy ngày vừa rồi hôm nay mới thở nhẹ nhõm. Chỉ có cafe và thuốc lá thôi, ăn còn không có thời gian. Em đi rồi , không có người pha cafe cho anh.”
Cô báo cáo qua về tình hình.
” Sg náo nhiệt lắm, tranh thủ thăm thú nhiều vào, chăm chỉ học hành anh sẽ sếp lịch vào cùng em đi ăn hết các nhà hàng bậc nhất ở đấy. Đừng buồn nữa nhé, nhớ con thì anh bảo kế toán book vé cho em về “.
Chưa kịp nói gì thì a tắt máy…
Cũng một tháng trôi qua, ngày đi học, tối về nhắn tin kể cho anh nghe chuyện bếp núc. Anh thì suốt ngày than thở, anh đói quá, anh thèm quá… mà không có thời gian ăn.
Tháng thứ 2, cô chưa kịp nói gì, anh chủ động cho kế toán chuyển tiền vào tài khoản. Chuyện học hành cứ êm ả diễn ra…
Chồng cũ cô gọi điện thoại, mệt mỏi nghe máy :
” Tôi nghe nói cô vớ được thằng đại gia nào đó trong Sài Gòn, bỏ con cho bà ngoại vào đó ăn ở với nhau cơ à? Thế để tôi đón con,2 cha con tôi tựa vào nhau để sống”.
Cô chẳng hiểu chắp nhặt thông tin từ bao nhiêu cái mồm để anh ta có được câu chuyện đó. Cô mệt mỏi im lặng , đầu bên kia có vẻ tức điên.
_ Tóm lại anh muốn gì?
_ Gửi cho tôi vài triệu tôi bù tiền âm ở chỗ làm mới. Tháng này còn chưa đóng tiền thuê nhà.
_ Tôi làm gì có tiền? Tôi còn gửi cho con nữa, ở đây tôi đi học kín tuần không có thời gian đi làm thêm…
… một tràng những lời đe doạ khó nghe sau đó mà cô không còn muốn nhớ. Thật ra với cô, dù không yêu nhưng vẫn còn chút thương chồng cũ. Anh ta không phải kẻ không có đầu óc hay vô dụng, chỉ là trượt dốc đánh mất bản thân đến giờ phút này khó quay đầu lại.
Anh tắt máy đi, tôi chuyển cho anh 3tr, anh biết tôi đâu còn tiền bạc gì sau lần trả nợ cho anh. .. tôi không có nhiều hơn đâu.
Cô thấy mình khổ, anh ta cũng khổ, khổ vì không được làm người tử tế …
Cô bất lực , gọi về cho con trai, cậu bé đang tập nói nhận ra mẹ qua Ft ” A nhô, mẹ à? Mẹ yêu em hông? Mẹ giữ gìn hức khoẻ nhớ”…
Có lẽ bà ngoại dạy … cô trào nước mắt, muốn bỏ tất cả để bay về.
Áo của con trai cô gấp mang theo thậm chí không dám giặt vì sợ bay mùi sữa quen thuộc, lồng ngực thắt lại, không thể thốt ra lời nào lúc đó.
Ngày chủ nhật sau đó cô được nghỉ, cô nghĩ sẽ ở nhà nấu vài món Trung rồi nhờ anh N chấm điểm.
Chuông cửa, chắc lại thu tiền nước hay internet . Đầu tóc bù xù, váy ngủ, không nội y.
Mở cửa ra, cô trợn tròn mắt :
_ Anh làm gì ở đây?
_ Báo cáo cô, tôi trả 600$ 1 tháng ở căn hộ này cho thằng bạn đểu, không có lẽ tôi không được lui tới à nhỉ?
_ Cái gì cơ? 600$ á? Anh có bình thường không? Anh để em ra ngoài, em thuê phòng trọ 2tr/ tháng, anh cho em 300$ là được rồi.
N đi sau cười, em không phải lo đâu, đáng mấy so với lãi suất hàng tháng ngân hàng trả cho sếp ? .
_ Thế nào? Đủ tự tin nấu món nào cho anh thưởng thức chưa?
_ Tự tin thì em có thừa, quan trọng là thời điểm thôi. Hehe…
_ Vậy để tối đi, trưa nay mình ra ngoài ăn, ăn Vịt Bắc Kinh ở Ocean palace, đó là nơi anh thích nhất. Em có 15p để chuẩn bị, nhớ mặc gì nhẹ nhàng thôi, đi cạnh anh đừng nổi bật quá ?
Nhận ra bộ dạng mình ghê quá, cô lao nhanh vào phòng.
Cả ngày hôm ấy N lấy lí do có công chuyện cá nhân nên không đi cùng , anh và cô đi ăn, sau đấy anh đưa cô lang thang vài nơi trong tp. Có vẻ anh buồn ngủ, nên đề nghị,
_ Về nhà em đi, anh nằm nghỉ ở sofa 1 chút, chiều đưa e đi chợ người hoa , tối em còn chuẩn bị đồ ăn cho anh nữa chứ.
Không thể từ chối được vì nhà anh thuê, tiền đi học anh trả mà ? . Cô nằm trong phòng, các cuộc gọi liên tục gọi đến, hình như nhiều công việc cần anh xử lý. Cô dậy pha cho a 1 li cafe, đứng trong bếp cô thấy dáng vẻ anh trầm ngâm cầm tẩu thuốc nhìn xa xăm. Anh gầy đi nhiều so với lần cuối cô gặp anh trước khi đi, anh cũng già hơn so với độ tuổi. Cô buột miệng hỏi, sao anh không đưa gia đình đi cùng cho vui ?
Anh phớt lờ câu hỏi đó khiến cô ngại , có vẻ mình nói gì đó không nên.
Buổi chiều anh có bạn biết tin anh vào nên gọi mời đi đánh golf và ăn tối. Anh từ chối với lí do không đem theo gậy, anh dùng tay trái nên gậy riêng không thể thuê ở sân.
Anh cùng cô ghé chợ người Hoa, cô bảo :
_ anh ở trong xe chờ thôi nhé, vào trong nhốn nháo nhiều mùi , đàn ông không thích vào chợ mà ? em còn hay mặc cả nữa.
Anh N đã kịp về khi thành phố lên đèn. 2 người họ tranh thủ bàn công việc ở phòng khách, còn cô loay hoay trong bếp .
Bữa tối , cô căng thẳng không biết ý kiến của anh thế nào? Lỡ mà ăn học bao nhiêu vẫn không ra gì thì mất mặt quá.
N cứ tấm tắc khen ngon, anh nói 1 câu :
_ Em chỉ nấu được cho anh ăn thôi?
Cô vẫn chưa hiểu gì?
Anh cười , Vì nguyên liệu để ra mấy món này chắc chắn nhà hàng sẽ lỗ to đấy e.
Em học sao thì học, vị anh không chê , nhưng 1 con vịt em mua 200k em phải kiếm ra được ít nhất 1 triệu đồng từ đó.
Còn gửi em qua Hong kong và Quảng Đông nữa, thâm nhập thực tế nhiều vào. Dự án thật, tiền thật nên phải chịu khó.
Chúng ta làm vì sở thích nhưng đừng quên bỏ tiền ra để sinh tiền .
Bữa tối xong anh bảo, qua Đồng Dao đi, anh muốn sau này em có một phòng trà nữa, em hợp cực .
Đêm Sài Gòn náo nhiệt, anh trầm ngâm hút thuốc, cô không dám nói gì, với cô cho tới giờ phút này là nể và sợ con người như anh. Cô cho tới giờ phút này vẫn chẳng biết gì về anh cả…
Nhưng đã không còn nghĩ anh là gã đàn ông kiêu ngạo, hoang tưởng như trước. Đó là sự nể trọng và biết ơn , anh như một người anh thực sự.
Anh bảo này, sáng mai về bắc thăm con đi, anh ngại ngồi 90p trên máy bay 1 mình quá , anh vào đón e mà ? nói rồi anh cười nhăn nhở…
Tất nhiên là cô sẽ về chứ, cô nhớ con phát điên mà.
Máy bay hạ cánh, cô cám ơn và chào anh.
_ Ừ, anh quên mất, em về quê còn anh về tp. Về ôm con và ngủ ngon nhé. 3 ngày nữa em đi anh lại có cuộc họp ở Đà Nẵng rồi. Chủ động vậy, có gì nhớ gọi cho anh.
Chia tay nhau từ khi ấy, cả khi cô quay lại Sài Gòn hoàn thành khoá học thêm 3 tháng nữa cô cũng không gặp lại anh. Chỉ có N vẫn đều đặn đưa đón cô.
Có khi cả tháng anh mới hỏi thăm cô một lời , anh không tỏ ra quan tâm như trước cũng không nhắc tới nhà hàng.
Cô không còn nghĩ ngợi nhiều nữa, cô biết a có trăm công nghìn việc, anh giúp cô như vậy là cô đã biết ơn nhiều lắm rồi. Cầm chứng chỉ trên tay, giờ cô có thể xin vào các nhà hàng với mức lương tạm ổn . Nhưng cô chưa tính đến, giữa anh và c còn ràng buộc các điều khoản trên hợp đồng.
Đúng thời điểm trở về, một công ty Thương mại dịch vụ muốn phát triển thêm về mảng nhà hàng liên hệ cho cô , muốn cô viết dự án và trực tiếp triển khai cho họ chuỗi trạm dừng nghỉ tại các cây xăng trên quốc lộ BN.
Cô không suy nghĩ đồng ý luôn. Dốc hết chất xám, thời gian , kiến thức học kinh tế , kiến thức ẩm thực, kiến thức quản trị … Một dự án không kẽ hở, có tham khảo ý kiến của khách hàng và dân tài xế.
Phía bên đối tác họ giục cô hoàn thiện sớm để trình tổng sau đó triển khai cho kịp. Cô rất tự tin khi gửi mail về dự án đó, gã trưởng phòng kinh doanh , người trực tiếp làm việc với cô từ đầu phản hồi lại cho cô không khác gì một gáo nước lạnh ,
” Em gửi cái gì cho anh thế này? Nháp à? Anh tưởng em học hành thế nào?”
Cô còn chưa kịp phản ứng hắn ta đã tắt máy.
Sau đó cô liên tục gửi mail cho bạn bè , những ng có kinh nghiệm trong giới làm ăn, họ không chê bản phác thảo và dự án của cô viết. Họ bảo cô gặp dân Amater rồi, bọn nó ko muốn trả tiền công cho cô nên vậy thôi. Tại cô tin người quá… đó là một bài học.
Đúng một thời gian sau bọn nó khai trương trạm dừng nghỉ, từ chất xám và công sức của cô thật.
Cô rơi vào trạng thái rối bời, cô không dám gọi anh để hỏi ý anh thế nào sau đó. Cô tranh thủ làm thêm nhiều việc một lúc để đủ gửi về cho mẹ chăm cháu thay cô. Dù bà không cần số tiền ấy, nhưng đó là trách nhiệm.
Vào một đêm tháng 5 nóng nực, cô lúc đó đang quản lý cho một khách sạn lớn trong tp. Anh gọi..
_ Em ở đâu rồi? Em giận anh không? Anh xin lỗi đã gọi em khi có rượu, anh nhớ chú quá … tút tút…
Thật ngớ ngẩn, cô chẳng thèm gọi lại, kệ ông ấy đi.
Dù cô được giúp đỡ , dù có chút nợ ân nghĩa, cũng k phải thích nói gì hay đối xử thất thường ra sao cũng được.
Sáng ngày hôm sau cô nhận được một tn khá dài , nội dung là ” Anh xin lỗi vì thời gian qua cv anh quá nhiều, chính trị nhiều biến động doanh nghiệp cũng lung lay. Bố anh phát hiện tế bào ung thư đúng thời điểm này, anh áp lực quá không nghĩ được gì cả. Lời hứa với e về nhà hàng và những món ăn ngon anh sẽ không quên. Nhiều khi anh mệt mỏi muốn tìm đến e, chỉ cần nghe em nói gì đó động viên thôi chắc cũng dễ chịu lắm. Đừng nghĩ xấu về anh, anh sẽ không làm gì sai với em cả. Nếu có thể cho anh một cuộc hẹn ăn tối trong tuần này thôi.”
Thở dài, cô nhận ra sống trên đời ai cũng có nỗi khổ của riêng mình. Anh cũng vậy, tiền nhiều đâu phải hạnh phúc. Cô nhắn lại,
” Em không cho phép mình giận a, em phải cám ơn anh mới đúng, dù a không đồng hành cùng em nữa, em vẫn phải cám ơn anh rất nhiều.
Em không nghĩ cuộc sống , công việc của anh lại nhiều trăn trở như vậy, xin lỗi vì em không thể làm gì cho anh. Nếu anh cần một người lắng nghe em luôn sẵn sàng. Tối thứ 7 này em rảnh. Anh có thể mời em bữa tối còn em mời anh cafe ” ?
Người kể: Nàng Scarlett
Nguồn: Tâm sự EVA
Phần tiếp theo: Tâm sự của cô gái tuổi 25 – Phần 4