Home >> Blog >> Chuyện nàng Scarlett – Phần 8: Cuộc sống mới con người mới

Chuyện nàng Scarlett – Phần 8: Cuộc sống mới con người mới

leanhshop.com – Chúng ta tiếp tục nghe tiếp câu chuyện của nàng Scarlett.

Cô nghĩ nát óc không biết phải giải quyết vấn đề từ đâu, nhưng dù thế nào cô cũng không bỏ mặc bố đẻ con trai mình. Vấn đề cần biết đầu đuôi sự việc , cô cũng ko tin hoàn toàn những lời gã công an kia nói qua điện thoại.

Ngày hôm sau cô gọi lại để xin gặp trực tiếp người thụ lí vụ án. Có vẻ trông bề ngoài mỏng manh của cô mà đồng chí công an kia gằn giọng đầy quyền lực.

” Chồng cũ cô phạm tội lừa đảo công nghệ cao, anh ta có hành vi phạm tội từ thời gian chung sống với cô. Rất có thể chúng tôi sẽ điều tra cả về cô nữa. … ”

Cô để gã nói một hồi:

_ Anh nói xong chưa? Nếu xong rồi để tôi nói. Thứ nhất ngày hôm nay tôi lên đây với cương vị là người quen, tôi không được gọi lên để hợp tác điều tra. Thứ 2 tôi gặp anh là muốn nghe chi tiết hơn về hành vi phạm tội và cùng tìm ra phương án giải quyết để giảm nhẹ tội nhất có thể.

Còn tôi nói luôn, tôi không có hành vi phạm tội, không có hành vi tiêu thụ đồng tiền của anh ta , đừng hồ đồ kéo tôi vào. Nếu anh muốn nói về luật tôi và anh cùng nói.

Nói đi nói lại cũng là để doạ dẫm và ngã giá.

_ Cô có bao nhiêu tiền?

_ Tôi cũng thật tình với anh luôn, tôi k có tiền , nếu anh thiện chí giúp tôi đưa ra phương án giải quyết và khắc phục hậu quả cho bên bị hại , tôi sẽ tìm cách vay mượn và cám ơn anh, nhưng tài sản không có tôi ko thuế chấp đc để vay nhiều tiền đâu.

Ra khỏi đó, cô dường như không đứng vững, quả thực lúc đó đã phải gồng lên tỏ ra bình tĩnh bởi cô biết hoặc vậy hoặc bị đưa vào thế.

Mấy ngày sau cô được gặp chồng cũ ở nơi tạm giam.

Ngồi đối diện với kẻ đã từng chung sống, anh ta không dám nhìn thẳng vào mắt cô, nhưng dáng vẻ đầy sự khẩn thiết.

Sao xót xa quá … Sao tới nông nỗi này?

Cô đã khóc lúc đó, ko phải vì yêu thương mà là cô cảm thấy chán chường bế tắc.

” Tôi rất mệt, tôi lăn ra để bươn trải nhặt nhạnh nuôi con. Mẹ tôi ốm tháng nào cũng đi bệnh viện lấy thuốc tôi còn chưa cho bà được đồng nào. Từ khi lấy anh cho đến ngày hôm nay, tôi chưa báo đáp được gì cho bố mẹ. Chỉ biết gánh hậu quả anh gây ra mà thôi.

Đã 3 cái tết con tôi không biết mặt bố, vậy thêm thời gian nữa nó hỏi anh ở đâu không lẽ tôi dắt tay con vào đây để gặp anh?

Người tình, bạn tốt, người thân của anh đâu hết rồi? Sao phút cuối cùng anh còn gọi cho tôi?”

Những ngày tạm giam, cô dù bận rộn đi làm vẫn 2 buổi đưa cơm, vẫn gửi đồ dùng, vẫn bồi dưỡng cán bộ. Dù giận, dù chẳng còn ràng buộc nhưng một lòng cô sẽ cứu anh ta, chỉ biết rằng sẽ khó và tốn kém.

Đó là thời điểm cô lao đao nhất. Cô dùng hết tiền để lo cho chồng cũ tại ngoại, cô nhận một cái tát từ mẹ đẻ:

” Mày ngu hết phần thiên hạ rồi, mày với con mày sống bằng không khí và uống nước hay sao”.

Cho đến giờ phút này nghĩ lại, cô không tiếc, không hối hận, hoàn toàn nhẹ nhõm. Đó là tình nghĩa cuối cùng còn xót lại, dù mai này anh ta có sống tốt hay tệ đi cô cũng không còn áy náy.

Cô cứ để cuộc sống trôi qua như thế hết ngày này sang tháng khác. Đi làm, làm tất cả các công việc trong khả năng để chi trả cho cuộc sống 2 mẹ con.

Có đôi khi cô đi qua cổng công ty, xe ng cô yêu vẫn đỗ ở đó. Cái cảm giác cùng sống trong một tp, lướt qua chỗ ở của nhau mà phải phớt lờ quả thật bạc bẽo ,

Nhưng có lẽ thôi, anh cứ tệ thế đi để e đành lòng buông bỏ.

Em sẽ sống cuộc đời của em một cách bình thường nhất.

Anh ở đâu trong những ngày em khổ sở đến tận cùng? Có đêm nào trong giấc ngủ anh còn nghĩ đến em?

Ấy thế mà cũng chưa yên. Đã không còn liên quan nữa tại sao lại để tình huống xấu nhất sảy ra? Cắt đứt liên lạc rồi chị tìm đến tôi vì lẽ gì?

“Dù là li thân 5 năm hay 10 năm, tôi vẫn là vợ hợp pháp, tôi có quyền được phải trái với cô. Anh ấy yêu cô nhiều đến mức dám cãi lại bố mẹ”.

Trong buổi chiều hôm đó, cô giữ im lặng đến cuối cùng. Cô không nghĩ mình có lỗi, cô cũng chẳng nhắc đến tên anh.

” Em sẽ không nói lời xin lỗi chị, bởi câu chuyện gia đình chị đến giờ với em vẫn là dấu hỏi. Đàn bà mỗi người một nỗi khổ, em chỉ mong có thể cảm thông được với nhau . Còn em biết chị cũng chẳng tha thiết gì chuyện giữ chồng, nếu giữ chị đã tìm em từ trước. Còn ngày hôm nay là vì ấm ức hay gì em không hiểu, em chỉ muốn nói một điều ,khi mọi chuyện đi qua ngưỡng của nó. Có thể chị hả hê với thời điểm hiện tại sau việc chị làm nhưng cuối cùng cũng chỉ là trò cười cho thiên hạ mà thôi.”

Cô cứ nghĩ chị sẽ làm cái gì đó cao tay hơn, hoá ra cũng chỉ là trò mượn đám đông, nhưng thừa nhận nó có tính sát thương ghê gớm.

Chị ta đăng cô lên mạng xã hội, với đủ các câu chuyện được thêu dệt . Rằng cô đứa con gái lang chạ với đủ thằng đàn ông để ăn bám, rồi cô là kẻ phá vỡ gia đình, cô là đứa lừa đảo.

Cô tới chỗ làm mà nhân viên không chào, khách tới chỉ trỏ, fb , hình ảnh của cô thoả sức họ chia sẻ và chửi rủa.

Bạn bè quen biết hùa vào bảo ” À ra thế, tưởng thế nào”.

Ngay cả về khu nhà cũng nhận được ánh mắt coi thường của hàng xóm.

Cô phải bỏ sđt, khoá fb, có những đêm không ngủ cô chỉ mong bóng tối kéo dài ra, sợ trời sáng sẽ không biết bao nhiêu câu chuyện được thêu dệt thêm nữa.

Cô im lặng, giờ phút này có thể nói được gì đây? Gọi tìm gặp anh có nghĩa lí gì hay chỉ khiến người ta bảo cô là kẻ trơ trẽn? Và thanh minh liệu có nghĩa lí gì? Chỉ có thể sống tốt hơn để mai này trả lại hết nghiệt ngã cho đời thôi.

Tiền bạc, hạnh phúc, tất cả hoá tàn tro hết rồi.

Nợ ân tình dành cho chồng cũ đã trả, người cô yêu tưởng như sẽ bảo vệ được cô lại im lặng trong lúc cô chỉ có một mình, mọi thứ đều quay lưng lại… Có còn nuối tiếc gì ở nơi này nữa không? Đã đến lúc phải ra đi rồi.

————————————— Quảng cáo —————————————

——————————————————————————————————————-

Quyết định đi trong im lặng, sân bay ngày hôm đó vắng tanh, cô làm thủ tục , gửi hành lý xong ngồi trơ trọi trên ghế.

Giá như lúc đó có thể khóc được.

Gọi về cho mẹ, nhắn nhủ vài lời với con trai, nhờ bà để ý cháu. Cô chỉ nói rằng bận nên ít về chứ không nói sẽ đi xa. Tính sẽ tới SG, tìm việc làm , một thời gian ổn định đón con vào.

Cô gửi CV xin việc 3 nơi. Một nhà hàng, 1 công ty truyền thông trẻ và 1 văn phòng giao dịch BĐS ở Bình Thạnh. Cả 3 nơi đều nhận cô vào làm. Trong đó bên BĐS họ cần nhân viên văn phòng, không yêu cầu thử việc mà được hưởng lương cứng luôn nên cô làm ở đó.

Khi đến phỏng vấn cô cũng chia sẻ rất thật rằng mình vừa trải qua vài biến cố trong cs, tới Tp HCM ko vốn liếng, ko người thân, không thông thạo đường xá.

Kì lạ, giám đốc rất ưu ái cô. Nói rằng sẽ thuê cho cô một căn chung cư cạnh công ty, cô có thể đi bộ đi làm hoặc cần sếp đón. Cảm thấy mừng vì không ngờ gặp được người tốt đến vậy, cô tự dặn mình phải thật cố gắng vất vả chút cũng không sao.

Ngày đầu tiên đi làm , không ai tỏ ra vui vẻ với cô , cũng ko ai giao việc cho cô cả dù cô rất để ý phép tắc cho đến cách ăn mặc. Buổi chiều giám đốc bảo cô cứ ở nhà nghỉ đi ko cần tới cty. Khoảng 2h chiều hắn ta tới chỗ cô ở. Cô mở cửa hắn lao vào ôm hôn cô rồi nói mấy lời yêu thương đầy ghê tởm… hứa hẹn gì đó cô không nhớ vì lúc đó chỉ cố gắng vằng ra để thoát ra ngoài. Mọi chuyện diễn ra quá nhanh khiến cô hoảng loạn. Cô không khác gì con mèo rách rưới, vết thương này chưa lành đã thêm kẻ khiến cô đau.

Tận chiều tối quay về căn chung cư để thu dọn hành lý, cô kéo vali đi khi SG vừa lên đèn. Xe cộ lướt qua hờ hững, vài ông xe ôm ghé ngang mời chào. Biết đi đâu bây giờ? Biết làm gì để thoát khỏi cảnh tối tăm đây? Là mồ hôi hay nước mắt… cuối cùng ngày hôm ấy cô đã khóc trên đường.

Dù xin được một công việc thì thuê nhà, đi lại, sinh hoạt cô cũng không đủ sống. Bao nhiêu vốn liếng chạy án cho chồng cũ, còn lại trước khi đi cô gửi gắm cho con.

Cô biết làm gì khi ở SG với số tiền 2 triệu 7 trăm ngàn?

Nếu không vì con trai, không vì bố mẹ. Nếu ông trời thực sự thương cô có lẽ đê cô chết đi mới hết khổ.

Cô nhớ tới vài người bạn hồi trước học nấu ăn, nhớ tới người được anh giao đưa đón cô đi học nhưng quyết không gọi để nhờ cậy.

Chỉ thấy đau lòng, ngày trở lại SG trong bộ dạng thật đáng thương.

Vào tất cả các trang tuyển dụng, nhan nhản các nơi cần quản lý nhà hàng nhưng với hoàn cảnh khi đó cô xin đi làm cho họ cũng không ổn.

Thuê tạm 1 phòng ở cái nhà nghỉ cũ kĩ trong ngõ với giá 120k/ ngày đêm. Cô ngày chỉ ăn một bữa không phải sợ hết tiền mà nuốt không trôi. Ngày nào cũng gọi cho con trai với giọng vui vẻ để cả nhà yên lòng. Không hiểu ai nói đến tai mẹ cô chuyện người ta đăng cô lên fb tranh vợ cướp chồng, bà suy sụp và nặng lời ghê lắm. Nỗi buồn nhiều càng nhiều hơn.

Vô tình cô thấy đăng tin tuyển giúp việc cho một cặp vợ chồng trẻ gốc Bắc. Yêu cầu có bằng cấp, ngoại ngũ và biết nấu ăn.

Lương cao, chế độ bảo hiểm và cả thưởng du lịch nước ngoài.

Thoạt đầu nghe chuyện tuyển giúp việc nhà này như hoang đường. Nhưng cô cứ thử gọi xem sao. Lương thưởng chưa nói đến , cô cần một chỗ ở trước mắt . Mọi sự đều phải tính phương án ban đầu.

Bên chủ nhà họ nghe cô giới thiệu, muốn cô tới để gặp. Cũng thử xem thế nào…

Địa chỉ dẫn đến là một khu biệt thự cao cấp nhưng không có số nhà. Họ hẹn 3h chiều ngày thứ 7 cô đến sớm hơn 15p. Gọi cho chủ nhưng họ không nghe máy, SG đang nắng lại mưa, cô trú ở mái hiên của 1 nhà giàu khu đó, con chó nhà họ sủa inh ỏi, bảo vệ cứ nhìn ngó để ý cô.

Cố chờ thêm 45′ nếu chủ nhà không gọi lại sẽ bắt xe ôm về. Đúng lúc chuẩn bị đi thì họ gọi cho cô nói lí do không nghe máy rất lãng xẹt, do ngủ quên.

Cô vào nhà , trong gia đình đó đều là ng gốc HN. 2 em bé lớp 1, 1 bà cụ mắc bệnh hiểm nghèo. Ở đó đã có tận 3 người giúp việc, họ cần một người còn con học , để ý chúng nó và trò chuyện với cụ bà.

Họ nhìn cô từ trên xuống dưới nghi ngại, ” Người thế nào sao lại đi làm giúp việc”.

Cô ko kể lể quá nhiều về hoàn cảnh của mình , chỉ nói do biến cố trong gia đình giờ cô cần một công việc ,1 chỗ ở đề kiếm sống nuôi con. Việc nhà cô làm được, nuôi dạy trẻ cô làm được, cô không ngại vất vả… và cô trở thành osin từ đó.

Những ngày đầu tiên mệt đến rã rời. Không đơn giản là dạy trẻ, thấy cô nấu món bắc ngon họ giao cho cô cả căn bếp và việc đi chợ.

Không khác gì cảnh làm dâu nuôi con mọn, cô tất bật từ sáng đến nửa đêm. Mà cho tới tận bây giờ cô cám ơn khoảng thời gian đó đã khiến cô chăm chỉ, cẩn thận và cực kì nhẫn nhịn.

Và cũng chính nhân duyên với gia đình họ, với tình thương cô dành cho 2 đứa nhỏ và bà, sự chân thành tận tâm của cô mà cho đến hôm nay với cô họ là gia đình. Yêu thương cô, dành mọi điều kiện tốt nhất cho cô.

Chị T, ban đầu với cô chị là chủ nhà, sau này thì là người chị gái. Chị là 1 trong những nữ doanh nhân có tiếng trong giới BĐS trong nước và khu vực. Bởi cuộc đời chị cũng 3 chìm 7 nổi mà khi nghe câu chuyện của cô chị quyết định giúp cô bằng mọi giá.

Người kể chuyện: Nàng Scarlett

Nguồn: Chuyện nàng Scarlett

Phần tiếp: Chuyện nàng Scarlett phần 9

Trả lời

Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Các trường bắt buộc được đánh dấu *