leanhshop.com – 25 tuổi, kết hôn chóng vánh với một người đàn ông hơn mình 10 tuổi mà chính xác thì cả gặp gỡ cho tới ngày hôn lễ chỉ vẻn vẹn 35 ngày.
Ngày cưới, cô không báo hỉ ầm ĩ, mắt cô vẫn sầu, trước đêm hôm đó gã người yêu đầu tiên , mối tình sâu sắc của cô khiến c đau đang đi công tác ở nước ngoài khi biết tin còn gào mồm lên gọi cho cả họ nhà cô nói cô phụ bạc, nói cô lập tức huỷ hôn đi.
Mẹ cô nói lại ” H nó sốc lắm, nó gọi cho cả bố đấy, nếu vì giận nó mà mất khôn thì suy nghĩ lại đi.
Nhà trai họ có tới chửi mình thì xin lỗi, họ chửi chán thì họ về.
Thiên hạ cười mỏi mồm cũng thôi. Coi như mẹ mất mặt lỗ vốn với mày.
Mày còn yêu thằng H, nó cũng yêu mày rất nghiêm túc . Đừng vì cái tôi quá lớn mà tự mình đào hố chôn mình. ”
_ Con quyết định rồi, mẹ nghĩ ảnh cưới chụp rồi, lễ lạt linh đình rồi. Con huỷ hôn rồi con quay lại đc với H à? Mẹ nghĩ con sẽ sống hạnh phúc được mà không dằn vặt sao?
Vấn đề con bỏ nó và lấy người khác, k phải vì nó, mà bố mẹ nó đã quá nhiều lần xúc phạm gia đình mình. Và nó ngồi nghe, thậm chí kể lại những lời đó rất dửng dưng như kiểu con là đứa vô hồn, như kiểu điều đó là đúng, nhà em là thế …
Có cưới nhau về cũng k vui vẻ sống được, nên lấy ai cũng vậy thôi. Cưới cho xong .
Thế rồi đêm hôm đó cô nằm với 2 đứa bạn thân, chúng nó buột miệng : ” Cố gắng sống hạnh phúc lấy 1 năm đầu nhé”.
_ Tao chỉ mong được 6 tháng thôi chúng mày .
5h sáng , cô makeup tới nhìn ảnh cưới trong phòng trợn tròn mắt, ai đây? H đâu?
Thế là biết chuyện tình của cô từng ồn ào thế nào.
Cô dâu … Người ta thấy đôi mắt vô hồn, mẹ cô khóc lên xuống, Anh trai cô cũng khóc, cô vẫn trơ trẽn gương mặt không cảm xúc.
Đám cưới của em đấy,
Em làm cô dâu cũng đẹp,
Người ta trao tiền vàng nhiều lắm …
Chỉ rằng chú rể không phải anh.
Đêm tân hôn , trong căn phòng đầy hoa và nến. Người ta chỉ nghe tiếng đập vỡ vọng ra… Thằng người yêu cũ nhắn tin cho chồng cô , chính xác thì chẳng được đọc cái điện thoại đã tan tành trên nền nhà .
Thấy bảo gửi gắm nhắn nhủ ghê lắm ” L thích ăn gì? Cô ấy thích tới đâu? Sáng dậy cô ấy thích làm gì? Cô ấy lười ăn, cô ấy mất ngủ, cô ấy hay lo nghĩ cho người khác đến bỏ bê bản thân … hãy chăm sóc cô ấy”…
Cái điện thoại vô tội kia là điềm báo cho chuỗi ngày tiếp theo trong cuộc hôn nhân này.
Sau 1 tháng đầu thực sự ngôi nhà không tiếng cười, không tình dục. Cô quyết định nói chuyện với chồng về mong muốn của mình . Chẳng muốn kể lể ra nhưng có lẽ anh ta cũng mệt mỏi mà đúng ra anh ta có quyền được nổi giận.
Tháng thứ 2, người ta bắt đầu thấy cô ngày ngày xuất hiện ở công ty chồng. Sáng nào trước khi đi làm sơ mi , quần âu cũng được là ủi cẩn thận. Hôm nay chồng cô đeo chiếc đồng hồ nào ? Chiếc nhẫn nào, dùng nước hoa nào hợp thời tiết?
Cô bắt đầu đi chợ , mua rất nhiều đồ ăn và chỉ mua món anh chồng cô thích.
Cô bắt đầu kể về chồng trước đám đông. Kể về ngôi nhà mới cất, chiếc xe mới mua là quà tặng của chồng để mẹ cô an lòng, nhân viên chồng ngưỡng mộ. ..
Tháng thứ 5, không có sự chuẩn bị nào cả, cô có thai … cái ngày hôm đấy, đặt tay lên bụng mình, cô khóc vì hạnh phúc xen lẫn những hoang mang, cô thực sự chưa sẵn sàng…
Cũng từ đó dốc mọi điều kiện tốt nhất cho chồng với niềm hi vọng.
Cũng từ đó, cô tuột mất hôn nhân vốn dĩ đã mong manh…
Con trai cô sinh ra, trộm vía khoẻ mạnh, kháu khỉnh. Cô xem như là báu vật và là điểm tựa để cô cố gắng sống.
Nhớ ngày thằng bé tròn 7 tháng, cô phát hiện ra cô bồ chưa đầy 18t của chồng có thai. Cô im lặng trong phòng 4 ngày ròng rã, gọi cho cô gái kia… ” Em sai rồi, không có anh ấy chị và con trai vẫn sống tốt, nhưng em thì không … anh ấy không giỏi giang như những gì em thấy và nghĩ đâu”.
Tội nghiệp em…
2 tháng sau, ập xuống đầu cô là những con số chằng chịt số 0 phía sau về nợ xấu… tôi hỏi đối tác của anh đâu rồi?
Tôi hỏi những gì tôi khuyên anh sao anh lại đi ngược lại? Tôi hỏi … thực tế anh đã làm được những gì hay tôi cố gây dựng anh cố đạp đổ.
12 tỷ 700 triệu . Nhà bán, xe bán, đất đai bán, tiền gửi rút về… một tay bế con, một tay xé giấy nợ … những con số oan ức cô bằng lòng trả, vì đơn giản ” Để mẹ con cô yên”.
Cô không tức giận, không khóc, cũng không gào lên vì tiếc… cô chỉ sợ mình hoá điên bởi chịu đựng.
Ngày hôm đó con trai cô sốt cao, cô gần như cạn kiệt sức lực. Trên bàn đơn li hôn anh ta không kí.
Có lẽ ranh giới để làm thằng đàn ông quân tử đến một thằng hèn quá mong manh.
Anh ta nhất định dành lấy thằng bé trên tay mẹ đang yếu ớt, tai cô ù đi, lúc đó chẳng nghĩ được gì ngoài mọi giá có chết vẫn phải giữ chặt con.
Chân trần, váy ngủ… cô lao ra đường trong hoảng loạn… xe cộ đang lao đi, cô cũng lao đi dù chân bật máu, không quan tâm gì con mắt người xung quanh. .. trong khoảnh khắc đó, phía xa… có một kẻ lạ hoắc chửi thầm cô điên . … kẻ lạ này xuất hiện là nhiều năm thăng trầm nhưng xứng đáng đối với cuộc đời cô.
Chân trần, váy ngủ… cô lao ra đường trong hoảng loạn… xe cộ đang lao đi, cô cũng lao đi dù chân bật máu, không quan tâm gì con mắt người xung quanh. .. trong khoảnh khắc đó, phía xa… có một kẻ lạ hoắc chửi thầm cô điên .
Cạnh nhà cô là một showroom xe hơi mà dân nhà giàu ở tp đó thường lui tới. Cô lao ra đường chỉ quan tâm đến chuyện ôm con chạy thật nhanh, hoảng loạn mặc kệ tất cả. Cô không hề hay biết, anh ta đang đứng trong showroom, nhìn ra đường, thấy một người phụ nữ rũ rượi ôm đứa bé . Mà mãi sau này khi anh kể lại cô vẫn còn ngượng ngùng vì cô biết hình ảnh cô ngày hôm ấy trông tội nghiệp xấu xí lắm.
Đến một ngưỡng nào đó, mâu thuẫn cao trào đến đỉnh điểm, tự đối phương sẽ mệt mỏi và buông xuôi. Kết thúc những ngày tháng hôn nhân không trọn vẹn, cô nhớ đó là một chiều cuối năm , ôm con trong tay , tiền bạc không còn nữa, mẹ đẻ gọi cũng không dám trả lời bởi cô biết vì cô bà đã rất đau lòng. Liên tục là những dòng tin nhắn ”
Đưa cháu về với mẹ đi con, tết đến rồi “…
vậy đấy, tuổi trẻ, ngang ngược, hi sinh sai cách, sai thời điểm để rồi cô làm khổ chính mình và khổ những người cô yêu thương.
Cho mãi về sau, chồng cũ cô vẫn thỉnh thoảng trách móc ” Cô chưa từng yêu tôi, đổ vỡ ngày hôm nay không phải lỗi riêng tôi mà chính cô cũng góp phần. Cô tưởng tôi không biết những đêm cô quay mặt vào tường à? Cô tưởng tôi không biết chẳng qua muốn chứng tỏ với thằng kia nên cô dốc sức đầu tư cho tôi à? Đã bao giờ cô nói yêu tôi một câu tử tế chưa?”
Trên zalo của cô xuất hiện một cái nick lạ hoắc, không thông tin, không hình đại diện kết bạn. Cô chẳng buồn xác nhận … tới 2 ngày sau vẫn thấy thông báo gợi ý kết bạn, cô ấn vào phần ” đồng ý”.
Bên kia nhảy vào nhắn tin làm quen, mà hình như tới lần thứ 3 của mấy ngày sau đó cô mới rep lại. ” Nick ảo, không quen tiếp chuyện”.
Anh ta giới thiệu một lèo sau đó về danh tính, công việc… cô phì cười, chỉ định nói chuyện cho qua nhanh mấy ngày gần tết ảm đạm đến đau lòng. Còn anh ta bảo rằng, nick ” Single mom” của cô làm anh nhớ tới cô em gái đang định cư ở Úc.
Những ngày tiếp theo đó, những câu chuyện vu vơ, anh bảo vì thời gian anh ngồi xe để đi biếu xén các sếp ở tỉnh xa buồn quá, anh muốn nói chuyện giết thời gian. Cô không còn nhớ rõ bị dụ thế nào mà khai hết ra cuộc hôn nhân và tấm bi kịch mình trẢi qua.
Cô cũng nói về mối tình đầu, cô nói anh ta đã lập gia đình ngay sau đó, nhưng giờ đây thấy cô li hôn thì tỏ ý muốn đến với cô ra mặt.
Anh khuyên cô không nên , anh kể trước đây anh đi du học có cả thời gian học thêm về phong thuỷ , tướng số. Chụp tai và tay của em cho anh xem, rảnh quá cô cũng làm theo như thế. Anh ta phán xong cô phá lên cười ” Em phải lấy 3 đời chồng, tới lần thứ3 em mới được nhờ người đàn ông ấy, hoặc đừng lấy ai nữa, hoặc vớ đại thằng ba gác nào đó rồi làm cái đám cưới giả, đưa nó 10 triệu rồi sau hẵng lấy người nào em cảm thấy thực sự gửi gắm được. Số em cũng không làm chủ được đâu, em phải đứng sau ai đó, mà hợp nhất với em là đứng trong bếp. Đi học nấu ăn đi …”
Cô cười như phá mả, ngẫm trong bụng lão này dở hơi. Mình từ khi chưa học xong đã biết kiếm tiền, có cái quái gì mình không thể chứ?
” Nhưng anh ơi, em học nấu ăn xong để làm gì à cơ? Trong khi giờ ngoài đứa con ra em vô sản? Xin xỏ bố mẹ đẻ ư? Em sẽ không bao giờ làm thế? Chẳng lẽ học xong em đi rửa bát thuê?”
Anh ta bảo, học đi, anh sẽ mở nhà hàng. Học bếp Hoa đi, mình sẽ làm ra những món ăn thật ngon và đắt đỏ.
Nghĩ thầm, lại xuất hiện gã nhà họ hứa rồi. Cô cứ ậm ừ cho qua câu chuyện, cũng chỉ là vài lời đãi môi qua tin nhắn giết thời gian thôi mà…
Cô nhớ buổi chiều ngày 22, mai là ông Công Ông Táo, Tin nhắn đến : ” Tối nay cafe với anh đi, vợ anh đi trực, dù sao cũng nên gặp mặt chứ nhỉ? Yên tâm anh rất đàng hoàng , có cáp tiền tấn anh cũng không lừa dối vợ “…
Cô chẳng hứng thú gì cả nên lập tức từ chối hẹn dịp khác.
Ngày hôm sau anh lại nhắn tin, ” Hey, anh nghiêm túc về chuyện mở nhà hàng, nó có thể sẽ là một phương án tốt để sinh lời và để anh rửa tiền hợp lý, hoặc ít ra tiền của anh dùng cho chi phí tiếp khách sẽ không lọt ra nuôi thằng chủ khác”.
Lúc này cô hơi lấn cấn, gã này là ai? Lão có bao nhiêu tiền? Làm những gì , vị thế ra sao mà ghê gớm thế? Hay lão muốn mượn tay mình làm những điều không hay? Vì nếu mở nhà hàng thì cứ mở đi, tiền có , em ún họ hàng có giao chúng nó quản lý, sao bàn bạc gì với đứa lạ hoắc lạ hơ như mình?
Nhưng cô đã đồng ý buổi hẹn cafe tối hôm đó.
Đêm cuối năm, trời lạnh, cô mặc phía trong chiếc váy thêu hồng hạc màu xám đen, khoác ngoài chiếc áo lông vũ rồi ra khỏi nhà. Lâu rồi cô không trang điểm chỉ đánh son nhẹ vì môi cô dày cong lắm, màu son đỏ quá có thể đối phương sẽ nghĩ cô gợi tình ?, xỏ đôi giày cao gót, cô vẫn tự cảm thấy khí chất của mình chưa từng mất đi sau bao tổn thương.
Anh ta đã đến từ bao giờ, một người đàn ông có vẻ học thức, toát ra rất rõ mình là giới thượng lưu bởi chiếc đồng hồ , điện thoại đi theo xe và viên kim cương gắn trên chiếc nhẫn đeo tay. Mặt chữ điền, lông mày rậm và cặp kính cận. … ngoại hình chẳng có gì bắt mắt. Anh ta cũng không tỏ ra mình ga lăng, kệ cho nhân viên kéo ghế và hỏi cô gọi đồ uống gì? Anh ta thậm chí không thèm nhìn kĩ cô một lần. Thẳng thắn vào vấn đề luôn ” Anh thấy em hợp với lĩnh vực nhà hàng, anh nghiêm túc mới gặp em hôm nay , ăn tết xong đi, vào SG học ở một trung tâm lớn nào đó , học từ cái nhỏ nhất đến cái lớn nhất. Chịu khó học thêm tiếng hoa, cơ bản rồi anh gửi em sang Quảng Đông học tiếp. Em chỉ cần học thôi, chi phí , mọi thứ anh lo. Học xong anh sẽ mở một nhà hàng theo tính toán của anh và có cả yêu cầu của em, em có 20% doanh thu. Hoặc nếu e có khả năng về vốn em mở cho anh cổ đông cùng.
Anh đầu tư cho em đi học, ràng buộc trên hợp đồng. Vì anh biết e sẽ học và làm rất tốt, anh tin điều đó, nhưng anh sợ nuôi em học xong em đi làm cho người khác.”
Nói xong anh ta chẳng thèm hỏi xem ý kiến cô thế nào, li trà đưa ra còn chưa kịp uống. Chúng ta về nhỉ, nhà anh gần chỗ em, để anh đi lấy xe tiện đưa e về luôn…
Cảm giác hơi nóng mặt, thằng cha này tự cho mình cái quyền gì vậy? Hay nghĩ có tiền thì có tiếng nói.
Trên xe thậm chí anh ta cũng không nói hay hỏi câu nào. Ấn tượng không tốt lắm, nhưng ôm chút cay cú trong lòng cô muốn xem sau đó anh ta làm gì nữa?
Về nhà, con trai đang ôm bình sữa nằm bên bà vú. Cô mỉm cười, nếu đánh cược lần này, để tìm cơ hội mới tìm lại những gì đã mất cô sẽ liều.
Một lúc sau, là tin nhắn của anh ta ” Em thấy anh thế nào? Đáng tin không?”
Nghĩ bụng ” Ông như thằng dở hơi ấy” nhưng cô không nói thế , rep lại:
_ Cám ơn đề nghị thẳng thắn của anh ngày hôm nay. Em bây giờ không sợ bị lừa nữa, cũng chẳng còn gì để ai đó có thể lừa. Nếu có thể bắt tay sòng phẳng như anh đã nói thì chẳng lí do gì em bỏ qua.
_ Ô ke, vậy ăn tết vui vẻ đi , gửi con về bà hoặc đưa nó vào SG cùng rồi đi trẻ nhưng sẽ vất cho e. Chỗ ăn ở, người đưa đón em đi học anh lo. Nhớ giữa chúng ta phải thoả thuận bằng văn bản, em phải về làm cho anh.
Những ngày sau đó cô tranh thủ đưa con ra ngoài chơi, ngắm đào quất, hay đơn giản chỉ là đưa con tới khu vui chơi ngắm nhìn cậu cười còn cô ngậm ngùi giấu nhanh giọt nước mắt. Chiều 25 tết, vẫn là gã nhà giàu kiêu ngạo :
” Hey, trước đây em có 2 quán cafe à? Vậy pha giúp anh chút cafe anh trữ trong bình thuỷ uống dần đi, chịu khó nhé, tối 27 anh đi chơi golf về ghé nhà em anh lấy, thank em”.
Ngẫm bụng,” bà mày rảnh nhưng đâu có điên”.
Đêm hôm đó vẫn là tin nhắn nhắc, Pha cafe giúp anh nhé , cám ơn em.
Khoan đã, thử động não chút nào, liệu có phải hắn ta muốn thử xem mình có phải đứa bánh bèo vô dụng không? Vì mình từng nói, mình biết nấu ăn, thích pha cafe, mình thích vẽ tranh và chơi được một chút piano nữa.
Thường những kẻ sành sỏi trên thương trường nó sẽ ít nghe mình trình bày, nó chỉ quan tâm mình có thể làm những gì.
Người kể: Nàng Scarlett
Nguồn: Tâm sự EVA
Phần tiếp theo: Tâm sự của cô gái tuổi 25 – Phần 2